Chủ Nhật, 19 tháng 9, 2010

HUỲNH & Thơ coment nhiều tác giả 1

Lỡ yêu màu trắng hoa quỳnh
Ôm sầu ôm tủi một mình mà thôi
Vì đâu ta cách chia phôi
Em anh hai lối hỡi ơi có sầu?
Rằng anh giờ đã về đâu
Nếu là duyên nợ đây câu đợi chờ
Oanh yến dệt thắm tình thơ
Trao anh lời hứa vẫn mơ về người
Luyến lưu thuở ấy đùa vui
Ôi niềm hạnh phúc tuyệt vời còn đâu
Vòng tay khấn nguyện kinh cầu
Êm đềm mộng thắm bạc đầu bên ai
Dù cho cách trở lá lay
Ko gì ngăn được kiếp này của nhau
Khách ơi nhớ lối vườn đào
Người xưa vẫn mãi tim đau đợi chờ.......!


------------------------------
Hương quỳnh đem gửi gió ngàn
Đêm thu giá lạnh sương tan khách buồn
Người đà như gió muôn phương
Làm sao dõi đuợc con đường chim bay


Phong trần gặp gỡ đêm nay
Hoà cùng một khúc tình say muộn màng
Đời nhiều lắm những bẻ bàng
Quên đời trong giấc mộng vàng đêm nay


Xa rồi khách có nhớ ai
Tình xưa có kẻ vẫn hoài khắc ghi
Thời gian đi- hết xuân thì
Tình xưa người hỡi còn chi nửa mà......


Hương quỳnh ôm mãi xót xa
Trăm năm người hởi hạ tàn xuân qua
Cây quỳnh vẫn mãi cho hoa
Nhưng hương gửi khách đuờng xa cuối trời.......!


IPB Image



Như chỉ hoa quỳnh có 
Cái mầu trắng ấy thôi 
Mầu trắng muốt thơ ngây 
Chẳng lẫn vào đâu được 

Đời của hoa thơm ngát 
Con ong nào biết đâu 
Hoa nở trong lặng lẽ 
Âm thầm vào đêm sâu 

E ấp mà kiêu hãnh 
Hoa nghiêng trong trăng sao 
Như đàn thiên nga nhỏ 
Sắp bay lên trời cao 

Chợt quên, tôi thiếp ngủ 
Để trôi qua phút giây 
Cái phút hoa quỳnh nở 
Làm sao tìm lại đây 

Cái phút hoa quỳnh nở 
Nó thế nào hở trăng ? 
Nó thế nào hở sao ? 
Nó thế nào hở gió ? 

Giây phút ấy đi qua 
Và thời gian đến trước 
Làm sao xin lại được 
Xin lại một lần hoa 

Từng cánh khép lại rồi 
Hoa lả mềm giấc ngủ 
Ôi phút hoa hiến dâng 
Hồn tôi không kịp hái!


Quỳnh hứng sương sa, đón gió trời
Nửa đêm tỉnh giấc ngắm trăng soi
Mảnh mai cánh vẫy khoe xuân sắc
Ngan ngát hương bay góp mật đời
Bạc phận môi hồng vài tiếng mỏng
Đoạn trường má phấn chút tình lơi
Tiết trinh dâng trọn đêm nay hết
Dẫu biết ngày mai cách biệt rồi.


Quỳnh hoa cánh xõa vắt ngang trời
Dịu ánh trăng vàng lộng bóng soi
Vẽ nét trang đài xinh ngạo thế
Viền khuôn giáng ngọc lặng trêu đời
Xuân tiêu lắng đọng trường canh điểm
Ảo mộng vơi đầy khắc nhịp lơi
Ngát tỏa hương tình lưu dấu ái
Dù mai đã gọi cố nhân rồi


IPB Image

Trắng tinh khiết không đượm màu tang tóc 
Phút biệt ly do duyên số của Trời 
Thầm trách than chi màu hoa trắng 
Ôi hoa Quỳnh! Bà Chúa của muôn hoa! 

Ngày xưa ấy cũng chính ngày xưa ấy 
Người nói yêu màu trắng hoa Quỳnh 
Yêu luôn cả hương Quỳnh nồng ngây ngất 
Giờ chia ly người lại trách chi hoa?

"Trắng tinh khiết không mau màu tang tóc 
Phút biệt ly do duyên số của trời 
Đừng trách chi cánh hoa trắng người ơi 
Hoa trắng lạnh nhưng trong lòng không lạnh. 
Phút vính biệt nào không mang màu tang tóc 
Cát bụi lại về cát bụi mà thôi 
Hoa trắng thay lời giã biệt người ơi 
Trách chi hoa làm lỡ làng, dang dở. 
Hoa khờ dại vì trót mang màu trắng 
Người dại khờ yêu sắc trắng của hoa 
Để rồi đây khi mãi mãi cách xa 
Lại trách hoa không vĩnh hằng mãi mãi"


Nếu hạnh phúc sẽ khơi nguồn đau khổ 
Thì xin em đừng tìm đến với nhau 
Để một ngày vết nứt nhói tim đau 
Và ân ái nhạt nhòa son môi cũ . 

Quỳnh chỉ nở về đêm trong giấc ngủ 
Như tình yêu chỉ đẹp lúc ban đầu 
Chẳng có gì tồn tại đến ngàn sau 
Khi cơn mộng mù lòa đêm dâng hiến ...
 


Hoa Quỳnh

Quỳnh vươn nứt mộng thắm ơn trời
Tối ngắm mây vờn nguyệt biếng soi
Cánh trắng trang đài ru chốn ảo
Nhụy vàng thục nữ ngát trần đời
Hồng nhan bạc phận ,thân hờn tủi
Má phấn truân chuyên ,sống bỏ lơi
Một khắc thâm tình duyên hội ngộ
Ngày mai cách biệt cõi dương rồi

Sắc hương Quỳnh

Thức giấc Quỳnh say ngắm đất trời
Mượn dòng nước mát thế gương soi
Chải xanh tóc mượt trao tình gió 
Tô thắm môi xinh góp mộng đời
Cánh vẫy nõn nà, làn lụa mịn 
Nhụy đơm óng ả, ánh vàng lơi
Khách thơ đừng xót xa chi nữa
Hương sắc ngày mai, nhạt nhẽo rồi! 
Tâm sự hoa Quỳnh
Đơn độc đêm khuya giữa đất trời
Đèn hoa thắp sáng thỏa Quỳnh soi
Chán nơi phố thị tranh vòng tục
Mơ chốn đồng quê tránh bẫy đời
Mến mộ, bao người trao ý nặng
Đẩy đưa, khối kẻ thả mòi lơi
Mặc người chen chúc mua danh lợi
Giấc mộng tàn canh thấm thía rồi!


Cảm phận Quỳnh

Đây đóa Quỳnh hoa đứng giữa trời
Một mình cô độc biết ai soi
Thương thân trinh trắng chưa tròn kiếp
Cảm phận hồng nhan lỡ cuộc đời
Mộng đẹp đêm về lưu dấu ái
Tình nồng sáng đến lại buông lơi
Khách thơ luyến tiếc tìm đâu nữa
Thấp thoáng hình ai đã mất rồi !

“...Chờ em trong cõi huyền không
Mong em rộn rã hương nồng tình tôi
Trăm năm muôn kiếp em ơi
Vẫn yêu em mãi vọng lời Quỳnh ca”.

Loài hoa thường nở về đêm
Hương thơm ẩn giấu tận miền hòa lai
Đêm thu chợt tỉnh hồn mai
Khách thơ lữ thứ canh dài đắm say .


Hoa quỳnh nở

Giữa đêm chỉ thoảng hương thơm
Cánh quỳnh vẫn khép như còn đợi ai
Em về lấp lánh sương mai
Môi cười,hoa nở ngát hai đóa quỳnh !


Hoa quỳnh sao nở giữa đêm !
Phải vì e thẹn hay duyên bẽ bàng ?
Xung quanh đêm tốii giăng màn 
Là khi ong mật bướm vàng nghỉ ngơi 
Trời làm khắc nghiệt chi trời 
Để ai không đến trao lời cho nhau 
Xót xa thầm nở đêm sầu
Mới khoe trinh bạch đã đau héo tàn
Đem theo cả cái hồng nhan
Không nghe ai chạnh, thở than nỗi mình

IPB Image

Lỡ yêu mau` trắng hoa quỳnh
Ôm buồn ôm tủi một mình ai hay
Vô tâm bướm đến rồi bay
Em buồn với những đắng cay cuộc đời
Rêu phong phủ kín tim côi
Dòng sông hạnh phúc lạc loài mình em
Không còn gì nữa thu êm
Không còn gì nữa tìm nhau làm gì
Nơi đây quỳnh vẫn khắc ghi
Hoa sầu vì khách quân đi chẳng về...!

IPB Image

Hoa quỳnh e thẹn như em đó

Chẳng dám khoe mình trước đám đông

Đủ ngày đủ tháng cây đơm nhuỵ

Mong muốn dâng đời một chút hương. 



Cành lá mảnh mai cõng nụ hoa

Theo từng làn gió khẽ vươn ra

Cùng với sao trời, ánh trăng muộn

Nở lung linh một đoá quỳnh hoa. 



Thoáng ngập ngừng em đến bên tôi

Ánh mắt đôi môi tươi lặng lẽ

Như nụ quỳnh hoa đang hé nở

Đem mối tình đẹp hiến dâng người. 



Đã bao lần khi ở bên hoa

Lòng thấy bâng khuâng nhớ người xa

Đó đây, đây đó hoa quỳnh nở

Dáng đẹp tựa em trắng nõn nà.


Trước hiên một đóa hoa quỳnh 
Chờ trăng sắp nở, rung rinh búp đầy. 
Ngoài hiên lấp loáng sau cây 
Mảnh trăng mười chín hé mây hiện dần. 

Thời gian như sơi chỉ giăng 
Không gian như bản nhạc dâng hài hòa 
Bỗng từng cao trăng hiện ra 
Cũng là vừa lúc đóa hoa nở bừng. 

Trên hoa trăng sáng một vùng 
Dưới trăng hoa nở bừng bừng nhụy bông 
Hoa là trăng đậu cành cong 
Trăng là hoa ngự trời trong ngời ngời. 

Hoa trăng với lại hồn tôi 
Phút giây hư thực đất trời trôi qua. 
Đến khi thức dậy nhìn ra 
Ánh trăng vừa tắc, sắc hoa vừa tàn.

IPB Image

Em xinh tươi trong sắc hoa Quỳnh
Đẹp dịu dàng trong màu trắng tinh khôi
Em e ấp trước ban mai ngày mơi
Chỉ hé nở khi sương xuống đêm thâu

Mấy ai hiểu cho đời em nhỉ?
Chỉ tỏa hương và bừng nở vào đêm
Là tặng phẩm cho những ai chờ đợi
Biết nâng niu, quý trọng khoảnh khắc này

Có mấy hoa giống như phận của em?
Chỉ làm bạn với sương lạnh giá buốt
Đùa cùng trăng, ca cùng dế trong đêm
Rồi em sẽ lịm dần vào sáng sớm.

Nhưng em yêu, yêu chính phận hoa Quỳnh
Bởi trắng trong và nồng nàn hương thơm
Sẽ không bị quấy rầy loài ong bướm
Chỉ mình em tươi sáng giữa đêm khuya!



1 nhận xét: