Thứ Tư, 17 tháng 3, 2010

Việt Nam và nhu cầu tự giải phóng -

http://vn.360plus.yahoo.com/bongmaivang2009/article?mid=817
Với bối cảnh Việt Nam hiện nay, công cuộc đấu tranh xây dựng một xã hội có dân chủ, tự do đúng nghĩa đang vượt xa khỏi yêu cầu thuần tuý của một sự vận động thay đổi quyền lực lãnh đạo quốc gia. Trong thực tế, nó đã trở thành tiến trình đấu tranh giải phóng để cứu lấy đất nước và nhân dân trước các hiểm hoạ mất chủ quyền, nhân quyền và công bằng xã hội.

Với nhu cầu to lớn đó, cuộc đấu tranh của người Việt Nam ở cả trong và ngoài nước KHÔNG thể quan niệm như là một cuộc đấu tranh tiệm tiến trường kỳ. Bởi lẽ, nhu cầu giải phóng Việt Nam khỏi chế độ độc tài toàn trị đã trở nên khẩn thiết hơn bao giờ hết. Nói khác hơn, đấu tranh chống độc tài, tham ô và bất công đã trở thành một nhu cầu cấp bách để cứu nguy nước Việt và người Việt.

Giải trừ độc tài là chuyển thể chế độ hiện nay thành một chính phủ dân chủ đa đảng để mọi thành phần xã hội đều có thể đóng góp vào sự nghiệp xây dựng đất nước, không phân biệt quá khứ hay chính kiến. Sự khác biệt lớn nhất giữa hai chính thể là chế độ CS hoàn toàn không chấp nhận sự tham gia quản lý và phụng sự đất nước của những cá nhân hoặc đoàn thể ngoài đảng; trong khi chính thể dân chủ sẵn sàng chấp nhận tất cả những tham dự đó, kể cả của đảng CSVN, nếu như tổ chức này không đi ngược lại luật pháp dân chủ.

Công cuộc chống tham ô, lãng phí, quan liêu hoàn toàn tuỳ thuộc vào tính hữu hiệu của bộ máy nhà nước. Do vậy, những vấn đề xã hội nhức nhối này sẽ không thể được hoá giải nếu như các cơ quan chức năng vẫn có điều kiện tiếp tục bao che, dung túng cho nhau. Có thể khẳng định rằng: Chỉ một nhà nước với chức năng tam quyền phân lập mới có thể kềm chế và kiểm soát lẫn nhau; hầu ngăn chận được một cách hữu hiệu các tệ trạng ăn cắp của công và ăn cướp của dân đang diễn ra.

Một khi đất nước có dân chủ thực sự, xã hội không còn bị nạn tham ô, lãng phí, quan liêu hoành hành thì sự công bằng xã hội mới có cơ được phục hồi. Chúng ta không mơ tưởng một chính quyền hoàn toàn trong sạch và một xã hội hoàn toàn công bằng, song chắc chắn là đất nước chỉ có thể trở nên hùng cường, người dân chỉ có thể được hạnh phúc nếu như dân chủ và công lý được thực thi đúng mức.

Chúng ta không khích động hận thù hay chủ trương khủng bố, bạo động, nhưng các thành phần dân tộc cần ý thức được nhu cầu đấu tranh quyết liệt để tự giải phóng đất nước khỏi hiểm hoạ bị xâm lấn chủ quyền bởi ngoại bang, và tình trạng bị vi phạm nhân quyền bởi đảng CSVN.

Dân chủ không thể có đúng nghĩa và trọn vẹn bởi một sự thay đổi quyền lực lãnh đạo quốc gia, song sự chuyển thể chế độ độc tài toàn trị thành một chính thể dân chủ đa đảng là yêu cầu tiên quyết cần phải có. Với tình trạng bi đát của đất nước hiện nay, những người có tâm huyết với đất nước không thể tự ru ngủ một cách chủ bại rằng con đường đấu tranh dân chủ là nỗ lực cần nhiều thập niên để hoàn thành. Trái lại, nó phải được thúc đẩy thực hiện một cách mạnh mẽ và nhanh chóng để đất nước còn có cơ hội và thời gian hồi phục. Mỗi ngày tháng trôi qua là thêm những hậu quả chồng chất cho dân tộc và đất nước, nên lập luận kêu gọi nhân dân chờ đợi một cuộc thay đổi mơ hồ ở vài ba thập niên nữa là một thái độ thiếu tích cực vô cùng tai hại.

Việt Nam cần một cuộc cách mạng xã hội để giải phóng đất nước khỏi hiểm hoạ bị xâm lấn chủ quyền. Người Việt Nam cần một cuộc cách mạng xã hội để tự giải phóng khỏi tình trạng bị xâm phạm nhân quyền. Công cuộc giải phóng đất nước và dân tộc không thể trông chờ, lệ thuộc vào bất cứ siêu cường nào. Nó đồng thời cũng không thể là một ván bài chính trị quốc tế mà Việt Nam phải tiếp tục đóng vai một con chốt.

Công cuộc dân chủ hoá đất nước chắn chắn còn nhiều khó khăn và phức tạp, song đó là tiến trình bắt buộc phải vượt qua.

Đã đến lúc người Việt Nam phải tự vùng dậy để giành lại quyền sống và sự sống của chính mình. Đã đến lúc người Việt Nam trong và ngoài nước phải cùng phát động một cuộc đấu tranh giải phóng thực sự đúng nghĩa, hơn là những lời tố Cộng suông, hay những bài bình luận thiếu tinh thần hành động.—

Lâm Thế Nguyên (ÐVDVN)

Lá thư cảm động của một bạn trẻ

http://vn.360plus.yahoo.com/jw!uOuNGsqQHxnYiEiTtQBheVcbwQI-
Các bác các chú kính mến,
Nhân nhìn thấy số lượng ghé thăm trang nhà bauxitevietnam.info đã lên tới gần mười triệu lượt cháu xin phép có vài dòng suy nghĩ nhỏ gửi tới các bác các chú.

Cháu biết và ghé thăm trang nhà từ những ngày đầu tiên với phiên bản cũ. Cháu đã đọc say sưa không sót một bài nào. Càng đọc, và quan sát các phương tiện truyền thông chính thống, cháu càng ngạc nhiên sửng sốt. Chẳng lẽ tâm huyết của biết bao nhiêu trí thức yêu nước vang lên, dội vào thành trì Nhà nước, Chính phủ, không đọng lại được gì mà lại dội ngược hoàn toàn như vậy sao. Phản biện đâu thể nào là độc thoại?

Cháu buồn lắm khi nghĩ tới một câu chuyện về cái chân chống xe cháu đọc trên báo khá lâu rồi. Câu chuyện tóm tắt như thế này:

Tôi, mặc dù công việc bộn bề, lúc nào cũng tất bật lo cho gia đình, nhưng ra đường hay có thói quen quan sát. Chồng tôi hay nạt là đi thì phải nhìn đường chứ mắt cứ hấc lên có ngày tai nạn. Nhưng thỉnh thoảng cái thói quen nguy hiểm của tôi cũng được việc. Nhất là khi xe máy ngày càng nhiều mà người ta chưa nghĩ ra cái chuông báo để nhắc lái xe gạt chân chống khi khởi động. Tôi đã giúp rất nhiều người hay quên. Và tự hào là một câu nói nhỏ của mình có thể tránh cho xã hội một tai nạn.

Bữa nọ tôi đi làm về. Đang đi thì thấy một bác quần áo rất chỉnh tề đi đằng trước quên chưa gạt chân chống. Tôi đi một lúc ko thấy ai đi qua bác ý nhắc cả nên tôi vượt lên và quay sang nói ‘Bác ơi bác chưa gạt chân chống xe’. Bác quay sang nhìn tôi, ánh mắt rõ ràng ngạc nhiên, rồi cứ đi tiếp. Tôi sợ là tôi đang đeo khẩu trang bác ko nghe rõ, bèn bỏ khẩu trang, lại vượt lên, nói to hơn ‘Bác ơi chân chống xe kìa’. Lần này thì bác nhíu mày trừng mắt nhìn tôi thật rõ ràng. Tuy nhiên vẫn phớt lờ cái chân chống. Tôi đâm bối rối. Hay là bác lãng tai. Hay tại tôi nói giọng miền Trung đặc. Hạ quyết tâm lần cuối, tôi chạy xe ngang bác, ko nói gì mà đằng hắng để bác quay sang rồi chỉ vào cái chân chống. Thật không ngờ bác hét vào mặt tôi ‘Con dở hơi. Chân chống xe bố mày bị hỏng chứ ko bố mày gạt lên lâu rồi. Bố tiên sư con dở hơi lải nhải lắm điều’ Tôi thẫn thờ tụt lại sau trong ánh mắt tò mò của những người trên đường.

Qua câu chuyện trên cháu thầm so sánh, bauxitevietnam.info ra đời cũng bắt nguồn từ thiện ý giúp dân giúp đời, góp một tiếng nói để Nhà nước và Chính phủ làm tốt hơn vai trò lãnh đạo của mình. Nhưng cái thiện ý đó chưa được đáp lại như lòng mọi người mong muốn, mặc dù trên một số việc cụ thể cũng đã có tác dụng cảnh tỉnh kịp thời mà ai cũng thấy rõ (tư cách ông Tổng Kiển, vấn đề bằng Tiến sĩ, việc xử phạt trang báo Điện tử Đảng Cộng sản Việt Nam, việc thả các bloggers bị bắt, việc phải đưa ra Quốc hội dự án khai thác bauxite…). Hẳn ra như một người hiểu biết và thật sự có bản lĩnh thì sau khi nghe những lời góp ý của đông đảo các trí thức tâm huyết tất phải lên tiếng công khai thừa nhận những việc làm chưa đúng của mình. Bởi họ cần hiểu rằng, chỉ có người tốt mới góp ý với mình, chứ những người thờ ơ, bàng quan, có khi còn ganh ghét, thì chả thèm nói câu nào đâu. Họ chỉ chực chờ mình làm sai, xúi bẩy mình làm sai rồi thừa cơ chơi xấu mình, hả hê trước nỗi đau vấp ngã của mình.

Cháu e là, một xã hội đang hỏng hóc, lại bị điều khiển bởi những người không có tinh thần xây dựng, ngu dốt nông cạn nữa, và về hành xử sẵn sàng chửi bới thô thiển, kết tội người góp ý với mình, thì xã hội sẽ đi về đâu?

Cháu chỉ là một công dân trẻ tuổi với kiến thức ít ỏi hàng ngày thăm trang nhà để mở mang thêm đầu óc. Cháu luôn có niềm tin rằng, các nhà lãnh đạo nếu chưa để tâm đến Mười triệu lượt tâm huyết của dân, sẽ buộc phải để tâm đến Một trăm triệu lượt, thậm chí hơn nữa. Và cháu sẽ góp một phần bé nhỏ của mình vào đó.

Nhưng cháu cũng tha thiết hi vọng rằng sự đổi thay từ phía góc nhìn lãnh đạo sẽ sớm diễn ra, ít nhất là trước khi xã hội đâm đầu vào ngõ cụt, hoặc những hư hỏng đã chẳng thể nào cứu vãn được nữa.

Lời cuối cháu xin chúc sức khỏe các bác các chú biên tập và các cô chú bác đã chia sẻ kiến thức, thông tin trên trang nhà.

Cháu

Nguyễn Minh Ngọc

- Cẩm nang đối diện công an cộng sản

http://phiendasau.multiply.com/journal/item/1895/1895

Thứ Ba, 16 tháng 3, 2010

code thiệp http://jericlean.multiply.com/

<CENTER><EMBED src="http://www.pageplugins.com/generators/bubbles/bubbles.swf" FlashVars="t1=Happy Birthday Scarlet ! Eric :)&amp;pt=1&amp;dom=http://www.PagePlugins.com" quality="high" wmode="transparent" width="330" height="350" name="Bubbles" align="middle" allowScriptAccess="samedomain" type="application/x-shockwave-flash" pluginspage="http://www.macromedia.com/go/getflashplayer"><BR></CENTER>


Xin cho tôi được hỏi -

http://vn.360plus.yahoo.com/bongmaivang2009/article?mid=795
Xin cho tôi được hỏi

Nguồn: granitegrok.com

Đất nước đang thực sự nằm trong tầm ngắm của bọn bá quyền Trung Quốc (TQ). Tôi xin được trình bày thẳng thắn với các vị lãnh đạo ĐCSVN, bởi vì tất cả quý vị và tôi đều là người Việt Nam (VN).

Trong suốt các thời kỳ dựng nước và giữ nước mặc dù, nằm bên cạnh một nước Trung Hoa lúc nào cũng gây hấn và tìm đủ mọi cách để chiếm trọn nước ta. Nhưng với lòng dũng cảm và sự khôn khéo của tiền nhân mà đất nước VN chúng ta mới được tồn tại trọn vẹn như ngày nay, chưa bao giờ có triều đại nào trong quá khứ dâng hiến cho kẻ thù xâm lược dù chỉ một tấc đất. Nhưng thật là một nỗi đau cho dân tộc khi đến thời đại có sự lãnh đạo của ĐCSVN, đất nước lại bị mất dần dưới chiêu bài xâm lăng kiểu mới của bọn người phương bắc.

- Tại sao lại có công hàm công nhận quần đảo Hoàng Sa-Trường Sa (HS – TS) là thuộc chủ quyền của TQ do thủ tướng Phạm văn Đồng ký năm 1958?

- Tại sao lại có hiệp định biên giới năm 1999 khiến cho VN mất Ải Nam Quan và 2/3 thác Bản Giốc cùng bãi Tục Lãm, cũng như hiệp ước về lãnh hải năm 2000 khiến VN mất thêm vùng biển trên 10.000km2? Lời tuyên bố của ông Lê Công Phụng và các nhà lãnh đạo VN, công nhận bảng hiệp định biên giới và hiệp ước về vịnh Bắc bộ mà VN đã ký với TQ là công bằng vì thực tế Ải nam quan và 2/3 thác Bản giốc cùng bãi Tục Lãm là của TQ.

Đây là một sự nhục nhã cho tiền đồ dân tộc bởi vì, chính bản đồ của TQ năm 1908 và hiệp ước ký giữa nhà Thanh TQ với Pháp thì Ải Nam Quan, toàn bộ thác Bản Giốc kể cả HS-TS là của VN. Cuộc chiến đấu anh dũng của hải quân VNCH trên quần đảo HS khi hải quân TQ ngang nhiên xâm lấn trước sự đồng tình của ĐCSVN vào đầu năm 1974 là bằng chứng hùng hồn về chủ quyền của VN. Các nhà lãnh đạo ĐCSVN qua từng thời đại phải thành tâm sám hối trước anh linh của tiền nhân, phải thành tâm hối cải về sự ươn hèn của mình trước nhân dân, chớ đừng có quanh co dối trá tự cho mình là đỉnh cao trí tuệ.

Để dẫn chứng cho sự ươn hèn này, tôi xin ghi lại câu trả lời của ông Dương Danh Dy (đảng viên ĐCSVN, nhà ngoại giao, cựu đại sứ VN tại TQ) với phóng viên đài RFA ngày 02/07/2009 như sau: “Bây giờ cũng không thể trách cứ ai được vì đó là chuyện thuộc về quá khứ rồi. Chúng ta đã có một số điều hứa. Tôi biết rất rõ những điều hứa này. Ta có những điều hứa trên biển Đông, cái hứa của chúng ta lúc đó là có nguyên nhân, là do chúng ta bênh TQ. Có những nguyên nhân do chúng ta dốt, chúng ta không hiểu gì cả. Tôi xin nói thật, tôi đã từng đi điều tra trên bộ nhiều lần và tôi thấy có những cái đúng là sự ngây ngô khờ dại. Có những cái do lúc bấy giờ người ta giúp mình với mục đích là đưa hàng hóa qua nhanh chẳng hạn. Như tôi nói làm một con đường đi qua lãnh thổ TQ thì phải qua đèo cao, thế thì vòng chân đồi mở rộng sang chổ bằng phẳng đi vòng trên đất VN thì ô tô dễ đi. Lúc đó không có chuyện thì không sao, nhưng bây giờ anh nói đường của tôi ở đâu thì đất của tôi ở đó, thế là mình mất hết mấy chục hecta đất. Lúc đó trong chiến tranh, người ta giúp mình, mình chẳng bao giờ nghĩ tới chuyện đó, có thể là mình nghĩ không ra, cũng có thể mình dốt, …v.v….”.

Lời thú nhận của ông Dương Danh Dy là một nỗi đau và sự nhục nhã cho những ai còn trung thành với đường lối lãnh đạo của các nhân vật chóp bu của đảng.

- Tại sao không cho thanh niên cùng sinh viên học sinh và các thành phần khác trong nhân dân phản đối hành động xâm lăng của TQ, và tại sao phải trù dập, bắt bớ, giam cầm những công dân yêu nước chỉ biết bày tỏ ý kiến bằng các bài viết để cổ vũ cho tiến trình dân chủ theo hình thức bất bạo động đúng như điều 53 và 69 Hiến Pháp do đảng đề ra, cũng như đúng với các công ước quốc tế về dân chủ, nhân quyền mà VN đã ký và cam kết thi hành.

- Tại sao trước nhân dân và công luận quốc tế thì lúc nào cũng nói là VN có đầy đủ bằng chứng khẳng định chủ quyền đối với quần đảo HS-TS, nhưng không dám đưa ra trước Liên hiệp quốc và tòa án quốc tế giải quyết. Tại sao công an lại đánh đập, bắt những người treo biểu ngữ xác nhận HS-TS là thuộc chủ quyền của VN, cũng như mặc áo có hàng chữ HS-TS là của VN như trường hợp sinh viên Ngô Quỳnh, nhà giáo Vũ Hùng, cô Phạm Thanh Nghiên, anh Nguyễn Văn Hải …v.v…?

- Tại sao trong khi bọn bá quyền TQ tự do bắt giữ, cướp giựt tài sản và đánh đập các ngư dân VN trên vùng biển của VN, nhưng chưa bao giờ các lãnh đạo chóp bu của đảng có lời nào phản đối, ngược lại lúc nào cũng tuyên bố trung thành với 16 chữ vàng và 4 tốt đối với TQ? Những lời phản đối lấy lệ của phát ngôn viên VN chỉ để xoa dịu lòng căm phẫn của dân mà thôi.

- Tại sao lại quá dễ dàng để cho TQ trúng thầu tất cả những công trình trọng điểm quốc gia, nhất là việc khai thác bauxite Tây Nguyên vì đây là vấn đề mất còn của đất nước, là sự hủy diệt về môi trường sống cho cả dân tộc trong tương lai, bất chấp mọi lời can ngăn có tình lý và đầy tính khoa học của các tướng lãnh nồng cốt trong đảng, điển hình là đại tướng Võ Nguyên Giáp cùng với sự phản bác của hàng ngàn nhà trí thức ưu tú ở trong nước cũng như ở ngoài nước.

Những dòng chữ trong lá thư của cựu thiếu tướng Nguyễn Trọng Vĩnh (cựu đại sứ VN tại TQ từ 1974-1989. Ông là người rất rành về những dã tâm của bọn bá quyền TQ) gởi Trung ương ĐCSVN, trong đó có đoạn: “quý vị là những người có quyền lực trong tay, muốn làm gì thì làm. Nhưng tôi chỉ xin quý vị hãy nghĩ đến lời khuyên của một đảng viên già với 60 năm tuổi đảng của tôi”.

- Ngày 31/12/2009 khi TQ mở rộng du lịch trên quần đảo HS-TS, tuy phát ngôn viên BNG VN bà Nguyễn phương Nga có phãn đối. Nhưng chỉ 5 ngày sau 05/01/2010 thì phát ngôn viên TQ Jiang Ju phản bác: “Thật sự chẳng có tin gì mới cả. Họ đã đòi chủ quyền trên những hòn đảo đó. Tôi nghĩ rằng, những tuyên bố của họ chẳng hề trở ngại lớn lao gì kế hoạch phát triển của TQ trong khu vực, cũng chẳng gây thiệt hại đáng kể gì đến quan hệ song phương giữa 2 nước láng giềng”.

Tiếp đến ngày 06/01/2010 đại sứ TQ tại VN Tôn Quốc Cường họp báo nói rằng: “ Kinh nghiệm quý báu nhất rút ra trong tiến trình 60 năm quan hệ Việ t-Trung là hợp tác sẽ phát triển, đấu tranh sẽ thất bại. Ông còn lớn tiếng kêu gọi VN nên tạm gác lại tranh chấp với TQ chờ thời gian chính mùi rồi sẽ giải quyết”. Những hành động và lời nói đầy khiêu khích này của TQ tại sao các nhà lãnh đạo VN lại im lặng, lại còn tổ chức mừng kỷ niệm 60 năm thiết lập ngoại giao ngày 18/01/2010 tại Hà Nội, và trong điện văn chúc mừng được đăng trên trang báo điện tử của chính phủ ngày 17/01/2010 có đoạn: Nhân dân VN luôn luôn ghi nhớ với lòng biết ơn sâu sắc, sự ủng hộ và giúp đỡ to lớn của đảng, chính phủ và nhân dân TQ anh em đã dành cho nhân dân VN trong cuộc đấu tranh giải phóng đất nước trước đây và sự nghiệp xây dựng đất nước hiện nay và quan hệ đối tác, hợp tác chiến lược toàn diện VN-TQ trên cơ sỡ phương châm 16 chữ vàng và 4 tốt đã tạo động lực mới quan trọng đưa quan hệ 2 nước phát triển lên tầm cao mới. Với hành động này thì tinh thần dân tộc, chủ quyền đất nước của Tổ Quốc VN có còn không, khi các nhà lãnh đạo đảng đang ngày đêm chỉ biết lo cho quyền lực cá nhân lên trên hết. Chúng tôi xin dành câu trả lời cho lực lượng quân đội, công an thành trì bảo vệ đất nước cùng những người tự nhận mình là người VN yêu nước?

- Tại sao cho đến giờ phút này khi mà một mặt đảng đang hô hào xóa bỏ hận thù để thu hút đầu tư từ các nước tư bản, nhất là Hoa kỳ và cộng đồng VN hải ngoại, nhưng mặt kia thì hàng ngày vẫn tuyên truyền trong nhân dân và giáo dục sinh viên, học sinh về cái gọi là sự chiến thắng của đảng đối với Mỹ-Ngụy. Hầu hết các bài diễn văn của các cấp lãnh đạo VN trước nhân dân đều nhắc lại chiến công của đảng thời quá khứ, trong khi đó, bỏ qua sự hy sinh của trên 60 ngàn chiến sĩ và nhân dân đã chết trong cuộc chiến tranh xâm lăng của TQ năm 1979?

- Tại sao trang web thương mại hợp tác VN-TQ, nhưng tên miền .vn lại để cho TQ sử dụng hàng mấy năm liền để họ tự do nói xấu VN, khi có sự phản đối mạnh mẽ của các nhà trí thức cư dân mạng thì mới ngưng?

- Tại sao trang web điện tử của ĐCSVN do ông Đào Duy Quát lãnh đạo, lại cho đăng nguyên văn bài của các trang mạng TQ về việc tập trận của hải quân TQ trên vùng biển của VN xác nhận chủ quyền của TQ mà không có lời bình luận nào? Đây là hành động phản quốc rõ ràng, nhưng ông Đào Duy Quát chỉ bị phạt tiền 30 triệu đồng VN. Trong khi đó, các công dân yêu nước đấu tranh cho tiến trình dân chủ bằng phương thức bất bạo động như ông Trần Anh Kim. Lê Công Định, Trần Huỳnh Duy Thức, Nguyễn Tiến Trung, Lê Thăng Long,… thì lại bị bắt, bị bức cung và nhục hình khiến họ phải nhận tội, ra tòa trong hoàn cảnh bịt kín không có thân nhân và bạn bè, kể cả đại diện đoàn luật sư quốc tế cũng không được tham dự, khiến cho cộng đồng quốc tế khắp nơi đều phải lên tiếng phãn đối.

- Tại sao trên các tấm pano treo trên các ngã đường của thành phố HCM để kỷ niệm 65 năm thành lập quân đội nhân dân VN ở dưới lá cờ VN là đoàn quân của quân đội nhân dân TQ? Khi phóng viên đài RFA phỏng vấn ông Nguyễn Thành Rum (giám đốc Sở Văn hóa Thông tin HCM) thì ông này trả lời tấm pano đó là có thật, còn hình quân đội TQ được nhân viên của ông lấy từ các trang mạng của TQ và đã được chỉnh sửa lại, nhưng khi phóng viên thắc mắc là tại sao ngày lễ kỷ niệm thành lập QĐNDVN mà không in hình của đoàn quân VN thì ông không trả lời mà cúp máy?

- Tại sao chị Phạm Thanh Nghiên bị bắt về tội cô ngồi tọa kháng tại nhà với biểu ngữ HS-TS là của VN. Nhưng khi ra tòa ngày 29/01/2010 với một phiên tòa bịt kín, không có phóng viên ngoại quốc tham dự, ngay cả ngồi phòng kế bên để xem qua màn ảnh truyền hình cũng không có, còn mẹ của cô thì ở nhà có hàng chục công an bao vây cô lập, phiên tòa lại xử cô về tội nói xấu chế độ vì trước đó cô có bài viết đăng trên mạng Internet phãn đối hải quân TQ ngang nhiên bắt bớ, đánh đập và ăn cướp tài sãn của ngư dân VN cùng công hàm dâng HS-TS của Thủ tướng Phạm Văn Đồng. Chỉ có thế thôi mà cô phải chịu 4 năm tù cùng 3 năm quản chế. Thật là đau lòng cho vận nước khi đọc bài “Uất ức biển ta ơi!” của chị cũng như bức tâm thư lời kêu gọi cuối cùng trước khi bị bắt tháng 9/2008: “50 năm đã trôi qua kể từ ngày có công hàm Phạm văn Đồng, nhưng chúng ta không thể quên vì một phần thân thể của đất mẹ vẫn bị cắt đứt. Chúng ta không thể cúi đầu, vì danh dự và niềm tự hào dân tộc vẫn còn là một vết nhục chưa được xóa nhòa. Chúng ta không thể im lặng, vì im lặng là đồng ý với hành động bán nước. Chúng ta không thể buông xuôi, vì mọi sự thờ ơ và buông xuôi sẽ dẫn đến những hành động bán nước tiếp diễn trong tương lai”. Trước vành móng ngựa, cô khẳng khái tuyên bố mình vô tội. Cùng với LS Lê Thị Công Nhân, chị Phạm Thanh Nghiên đúng là nữ anh hùng của thế kỷ 21 VN hôm nay.

- Tại sao phải bịa đặt ra chuyện đánh người để bắt nhà văn Trần Khải Thanh Thủy bỏ tù 42 tháng trong khi bọn côn đồ công khai đánh đập các tăng ni ở tu viện Bát Nhã và chùa Phước Huệ cũng như ở nhà thờ Đồng Chiêm và các nơi tôn nghiêm khác của các tôn giáo thì không thấy chính quyền bắt bất cứ ai kể cả mời làm việc nhẹ?

- Tại sao thủ tướng Nguyễn tấn Dũng lại ra QĐ 97 về cấm phản biện công khai bịt miệng các nhà trí thức, khiến cho Hội Nghiên cứu IDS của GS Hoàng Tụy và GS Nguyễn Quang A phải tự động giải tán?

Khi nhìn lại tình hình xã hội VN thì thật là xót xa bởi vì, tất cả những nhà trí thức yêu nước vì muốn cho đất nước tiến bộ cho nên họ mới lên tiếng đấu tranh cho dân chủ, nhân quyền bằng phương thức bất bạo động đúng như những công ước quốc tế mà VN đã tham gia, đúng với điều 53, 69 của hiến pháp VN. Những công dân yêu nước này chỉ bày tỏ quan điểm bằng các bài viết đăng công khai trên Internet để cho các nhà lãnh đạo VN suy nghĩ lại mà thay đổi tư duy, những đảng phái mà họ tham gia có mục tiêu và cương lĩnh đàng hoàng theo chiều hướng đối thoại công bằng và bất bạo động, chớ không bao giờ có chủ trương hay âm mưu lật đỗ chính quyền. Cụm từ “âm mưu lật đổ chính quyền” bằng phương pháp bất bạo động, “tuyên truyền nói xấu chế độ” mà trong các phiên tòa thường dùng để xử họ là một suy diễn không khoa học, thiếu tình người, vi phạm trắng trợn HP do chính đảng đề ra. Trong một nhà nước pháp quyền thì hiến pháp là tối thượng, vì nó là cái nền móng vững chắc để tạo thành một căn nhà kiên cố lâu dài, tất cả những phần khác của căn nhà đều phải từ nền móng này đi lên. Dĩ nhiên, trong một đất nước thì tất cả những công văn, chỉ thị và quyết định của các cấp lãnh đạo chính quyền kể cả bộ luật hình sự, dân sự đều phải phù hợp với hiến pháp. Bộ luật Hình sự VN trong đó có điều 79 và 88 để chính quyền suy diễn theo kiểu chụp mũ mà ghép tội bỏ tù các nhà bất đồng chính kiến là hoàn toàn vi phạm Hiến Pháp, đi ngược lại ý muốn của toàn dân, hoàn toàn đi ngược lại sự văn minh và tiến bộ của loài người.

Song song với tình hữu nghị Việt-Trung mà các nhà lãnh đạo VN luôn trung thành là sự xảo trá của bọn bá quyền TQ vì chúng lợi dụng sự trung thành này mà tiếp tục và luôn luôn tìm cách thôn tính VN. Những căn cứ quân sự và phi trường của TQ đã thành lập xong ở HS và TS rồi. Trong đất liền thì hiện nay các giàn hỏa tiễn của họ đặt tại Quảng Tây chĩa thẳng qua VN. Hàng trăm ngàn quân nhân dưới danh nghĩa công nhân trá hình của TQ đã hiện diện ở Tây Nguyên lấy danh nghĩa khai thác Bô xít. Tây nguyên là vùng chiến lược cực kỳ quan trong mà chính đại tướng Võ nguyên Giáp trong lá thư gởi Bộ Chính trị đã khẳng định rằng: nếu ai chiếm được Tây Nguyên thì sẽ hoàn toàn làm chủ cả Đông dương.

Hiện nay, với sự lãnh đạo của một số thành phần bảo thủ có uy quyền tối thượng đã và đang đưa đất nước, đưa dân tộc vào quỹ đạo của TQ. Đại bộ phận nhân dân đang mất dần niềm tin vào sự lãnh đạo của đảng. Đa số thành phần trí thức có tinh thần yêu nước đều bất mãn quay lưng, cũng như đang bị giam cầm, cộng thêm hàng loạt những cuộc đàn áp công khai và trá hình đối với các tôn giáo khiến cho tinh thần đoàn kết của toàn dân bị phân chia ra từng mảnh. Đây là ý đồ của TQ và họ đã sắp thành công trong ý đồ này. Những lời phát biểu của phát ngôn viên TQ ngày 05/01 và đại sứ TQ tại Hà Nội ngày 06/01 vừa qua là bằng chứng đúng cho sự nhận định này. Đặc biệt, chất xám của VN những thành phần tài ba có đủ khả năng xây dựng đất nước tiến lên theo đà văn minh của thế giới đang chảy vào các nước phương Tây nhất là Hoa kỳ. Chúng ta thử nhìn lại coi những thành phần trí thức của VN khi du học thành tài ở nước ngoài thì về nước được mấy người, và số người về nước để đem kiến thức văn minh của mình phục vụ quê hương, nhưng không cùng quan điểm với đảng thì đều bị trù dập, bị bắt bỏ tù như trường hợp LS Lê Quốc Quân, LS Lê Công Định, thạc sĩ Nguyễn Tiến Trung, …v.v. Nói đến phương châm mà hàng ngày đảng thường kêu gọi “Dân biết, Dân bàn, Dân kiểm tra, để thực hiện một xã hội công bằng, dân chủ, văn minh”, thì xin có ý kiến như thế này:

- Các nhà lãnh đạo VN, các tướng lãnh quân đội, công an nên trực diện với lương tâm để mà suy nghĩ lại con đường mình đang phục vụ có đúng là ích quốc lợi dân? Có xứng đáng để khỏi nhơ danh trong sử sách? Sự thật lúc nào cũng vẫn là sự thật. Đất nước đang cần sự hợp nhất và đoàn kết của mọi thành phần dân tộc trong khí thế hội nghị Diên Hồng nối gót tiền nhân. Hãy nhìn ra thế giới, một nước Nhật Bản điêu tàn sau khi đầu hàng đồng minh sau đệ II thế chiến, một nước Singapore không có tài nguyên, khoáng sản, nông nghiệp như VN, thậm chí tới nước uống còn phải nhập từ ngoài, một Nam Hàn vượt xa Bắc Hàn về mọi mặt, một Đài Loan nhỏ bé, tài sản thì cũng chẳng có gì so với lục địa TQ, …..Nhưng điều gì đã làm cho những nước này trở thành cường quốc kinh tế trên thế giới, điều gì đã khiến cho nhân tài của họ không bị mai một và chất xám không rơi rớt ở xứ người? Đừng sợ đảng mất quyền nếu thực sự có trí tuệ và chấp nhận cạnh tranh, hãy nhìn ra các nước Đông âu, đa số các nhà lãnh đạo hiện nay cũng vẫn là đảng viên cộng sãn. Ngay cả nước Đức thống nhất bà thủ tướng vẫn là đảng viên CS của Đông Đức trước đây. Trong thể chế đa đảng mặc dù có rất nhiều lộn xộn về chính trị, nhưng các đảng phái chỉ là đối thủ để cạnh tranh tìm hướng đi đúng phục vụ đất nước, chớ không phải là kẻ thù. Thực tế cho thấy, hầu hết các nước dân chủ đa nguyên có nền tự do về mọi mặt nhiều chừng nào, thì đất nước và cuộc sống của người dân càng phát triển nhiều chừng nấy.

- Đất nước VN đang cần sự đoàn kết thống nhất từ trong và ngoài nước. Thực tế hiện nay, đảng đang bị phân hóa và không đủ khả năng trong vai trò đại đoàn kết dân tộc bởi vì, một thiểu số người có quyền lực tối thượng đang lệ thuộc và đi theo ý đồ của ngoại bang. TQ không bao giờ dám dùng vũ lực công khai đánh VN cho nên họ mới dùng đến kế sách như hiện nay. Nếu thực sự vì dân, vì nước thì các nhà lãnh đạo nên hiểu sâu vấn đề này để lịch sử khỏi lên án, và con cháu của mình khỏi phải mặc cảm, xấu hổ trước sự phê phán của mọi người. Một sự thay đổi tư duy theo chiều hướng dân chủ đa nguyên trong giờ phút này là tối cần thiết. Chúng ta có một cộng đồng VN thành tài trên thế giới, chúng ta cũng có những nhân tài vượt trội đứng vào danh sách giỏi nhất thế giới điển hình là giáo sư Ngô Bảo Châu, khoa học gia Dương Nguyệt Ánh…., và còn rất nhiều những nhân vật khác mà cả thế giới đều kính nể. Thiết nghĩ đây là tài sản vô giá mà ít quốc gia nào có được.

Do đó các nhà lãnh đạo VN nên chọn lựa:

1/ Nếu tiếp tục chủ trương gia tăng đàn áp, bắt bớ các nhà bất đồng chính kiến để cũng cố uy quyền lãnh đạo duy nhất của đảng và cho riêng mình (điều này không thể tồn tại mãi) thì điều gì sẽ xảy ra cho đất nước trong tương lai. Xin dành câu trả lời cho tất cả mọi người.

2/ Nhưng nếu muốn đất nước được ngẩng cao đầu với bè bạn trên thế giới, đạt đến một xã hội công bằng, dân chủ văn minh như mục tiêu của đảng và ý muốn của toàn dân thì phải mạnh dạng thay đổi tư duy theo thể chế chính trị đa nguyên bởi vì, đây là con đường đúng nhất hiện nay mà hầu hết các nước tiên tiến trên thế giới đang đi. Phải mạnh dạn dẹp bỏ mọi tị hiềm, phải thành tâm xóa bỏ hận thù, hòa hợp hòa giải để đưa dân tộc về một khối, phải thả tất cả các nhà đấu tranh dân chủ đang bị giam cầm bởi vì, họ là nhân tài mà đất nước đang cần đến.

Và cũng xin nhắc với các tướng lãnh chỉ huy lực lượng quân đội và công an rằng Tổ quốc đang cần lòng yêu nước của quý vị.

Việt Nam, ngày 16/2/2010

© Hương Trà

Đối sách với Đại Hội thứ 11 của đảng Cộng sản Việt Nam

http://vn.360plus.yahoo.com/jw!uOuNGsqQHxnYiEiTtQBheVcbwQI-
Đối sách với Đại Hội thứ 11 của đảng Cộng sản Việt Nam


Đảng CSVN Giữ Điều 4 Để Bán Nước

Đại Hội thứ 11 của đảng cộng sản Việt Nam theo chương trình sẽ được triệu tập vào đầu năm 2011. Đảng cộng sản Việt Nam đang trong quá trình chuẩn bị nhân sự, và những cuộc tranh chấp giành chỗ đi dự đại hội, giành ghế trong Ban Chấp Hành Trung Ương đảng và trong Bộ Chính Trị bắt đầu.

Bên cạnh là màn sơn phết đảng đối với quần chúng. Ngày 12/3 đảng cho người tổ chức mời cô Ngô Vũ Bích Diễm đang tị nạn ở Hoa Kỳ về Huế nói chuyện về mối tình thi ca của cô với nhạc sĩ họ Trịnh (qua bài hát Diễm Xưa bất hủ) để tạo ra khuôn mặt đảng tình cảm. Ngày 15/3 đảng trả tự do cho linh mục Nguyễn Văn Lý vì lý do sức khoẻ trước khi mãn hạn để tạo bộ mặt đảng nhân đạo và khoan hồng. Và sẽ còn nhiều nhiều nữa, chẳng hạn như dấy động phong trào đảng viên đòi dân chủ để tạo khuôn mặt đảng dân chủ!

Và như một thông lệ, mỗi lần đại hội tới, các nhà đấu tranh dân chủ trong nước và hải ngoại – nhất là hải ngoại – đều lên tiếng hy vọng ảnh hưởng đến đường lối của đảng cộng sản Việt Nam theo một chiều hướng ích lợi cho quốc gia.

Nhìn lại 3 đại hội 8, 9, 10 của đảng cộng sản Việt Nam trong các năm 1996, 2001, 2006 chúng ta thấy hình như đảng cộng sản Việt Nam theo một bài bản không khác gì nhau.

Nội bộ, các tay then chốt trong bộ máy quyền hành sắp xếp nhân sự của Trung ương đảng và Bộ chính trị và các nhân vật chủ chốt như Chủ tịch nước, Thủ tướng, Chủ tịch Quốc hội, Ban Bí thư, Chủ tịch Quân ủy, Bộ trưởng quốc phòng và Bộ trưởng bộ Công an. Và sau khi dàn nhân sự đã sắp xếp xong, nhóm có ưu thế đưa ra bản thảo Báo cáo Chính trị để đảng viên các cấp và nhân dân đóng góp ý kiến.

Nói là bản thảo, thật ra đây là đường lối đã được rà soát và đồng thuận của nhóm sẽ cầm quyền. Và nói là để đảng viên và nhân dân đóng góp chỉ là trò chơi dân chủ, nhằm ba mục tiêu:

(1) phỉnh gạt dư luận quốc tế
(2) lừa gạt người Việt hải ngoại
(3) thăm dò dư luận nội bộ đảng để gạt trước những thành phần không theo đường lối lãnh đạo từ trên xuống.

Với đại hội thứ 11, cái “bản cũ soạn lại” đã bắt đầu: Mở màn ngày 10 tháng Ba, ông Nguyễn Phú Trọng, Ủy viên Bộ chính trị huênh hoang nói chuyện về đại hội với tinh thần mới, làm ra vẻ như tập đoàn lãnh đạo đã có quyết tâm làm một cuộc cách mạng nội bộ. Tiếp theo sau, ông Nguyễn Anh Tuấn đại diện giới truyền thông tổ chức một cuộc nói chuyện trực tuyến để cho một số chuyên viên cò mồi nói về tính ưu việt của đại hội. Cả hai màn kịch nhỏ giáo đầu cho màn kịch lớn là Hội nghị Trung Ương thứ 12, Khóa 10 trong cuối tháng Ba, một Hội nghị trung ương bàn về Đại Hội.

Theo tiền lệ của các đại hội trước, chưa chắc gì Hội nghị Trung ương này chung quyết được hai vấn đề nhân sự và chính sách, nhưng sẽ là điểm khởi đầu cho một chiến dịch sơn phết đại hội của đảng, và bộ máy truyên truyền của đảng phát động phong trào hướng về đại hội từ trong nước cho đến ngoài nước .

Trong nước, nhân dân không hề quan tâm đến đại hội đảng vì họ quá quen thuộc với lề lối tuyên truyền “biết rồi khổ lắm nói mãi” của đảng .

Đảng viên cấp tỉnh ít lên tiếng vì họ hiểu luật chơi. Các đảng viên cao cấp thì tích cực vận động, đấm đá nhau nhưng mọi việc chỉ diễn ra trong hậu trường.

Lên tiếng công khai chỉ có một số đảng viên cao cấp đã nghỉ hưu lên tiếng về một số vấn đề trong bản dự thảo Báo cáo Chính trị. Các nhân vật này ở trong một tư thế không giành quyền hành được với ai và với quá trình đóng góp cho bộ máy kềm kẹp của Đảng họ không lo sợ cho an toàn cá nhân. Sự lên tiếng này nếu không giúp gì được cho đàn em thì cũng quét được một lớp sơn màu mè cho đảng.

Qua các đại hội trước đây chúng ta thấy tướng hồi hưu Võ Nguyên Giáp và cựu thủ tướng Võ Văn Kiệt từng lên tiếng đôi lúc rất căng thẳng, nhưng hầu như không có một thay đổi – dù nhỏ – nào trong đường lối và nhân sự đã sắp xếp.

Riêng những nhà đấu tranh dân chủ trong nước, trong đó có nhiều thành phần cựu đảng viên ly khai, hiểu rõ màn kịch này nhưng họ có nhu cầu hiện diện và cảnh giác quần chúng nên họ tích cực lên tiếng đóng góp về nội dung Bản báo cáo chính trị, góp ý kiến về nhân sự, và nhất là ý kiến về các đối sách ngoại giao đối với các khối thế lực trên thế gới như với Hoa Kỳ, Trung Quốc, Cộng Đồng Âu Châu, và khối Asean… Nhưng những người đấu tranh trong nước không có ảo tưởng ảnh hưởng đến hay thay đổi được đường lối đã định.

Trong nước thì vậy. Ngoài nước, những nhà đấu tranh thuộc các tổ chức chính trị cũng tham gia phân tích, phê bình đường lối của đảng cộng sản Việt Nam qua Bản dự thảo báo cáo chính trị. Và một số chuyên viên theo dõi và tỉ mỉ phỏng đoán dàn nhân sự lãnh đạo tương lai, đặc biệt ai sẽ là Tổng bí thư đảng, ai sẽ được đảng chọn làm chủ tịch nước, thủ tướng và chủ tịch quốc hội.

Kinh nghiệm cho thấy qua ba đại hội 8, 9 & 10 giấy mực hải ngoại dành cho các cuộc thảo luận, góp ý và phê bình tiền đại hội cũng cùng số phận như những tiếng nói trong nước, nghĩa là hoàn toàn không ảnh hưởng gì đến đường lối đảng cộng sản đã tính toán.

Về nhân sự, trên thực tế dù ông A hay ông B làm Tổng bí thư cũng không có gì khác nhau chừng nào bản Hiến pháp vô hồn với điều 4 đặt đảng lên đầu của nhân dân và ngồi xổm trên lưng của quốc hội vẫn còn đó. Sau Nguyễn Văn Linh (đại hội 6, 1986) để thi hành chính sách đổi mới để sống còn, các tổng bí thư Lê Khả Phiêu, Đỗ Mười, Nông Đức Mạnh mỗi người một vẻ nhưng không ông nào mang đến một điều gì mới lạ cho đất nước.

Đã đến lúc chúng ta nên để dành năng lực cho một vấn đề then chốt hơn, là bản chất của chế độ.

Nếu bản chất là một chế độ độc đảng dựa vào Điều 4 Hiến pháp quy định bằng luật tối thượng rằng đảng cộng sản là đảng duy nhất nắm toàn bộ quyền hành chính trị thì những đóng góp ý kiến chỉ là màu mè tô điểm cho màn kịch đại hội đảng cần.

Cho nên lần đại hội thứ 11 này chúng ta không nên còng lưng nghiên cứu đường lối và phỏng đoán nhân sự. Bản dự thảo báo cáo chính trị chỉ là một điệp khúc nhạt nhẽo với nội dung tuyên truyền để quét thêm cho lớp sơn dân chủ vốn đã kệch cỡm và không đóng góp một cái gì thiết thực cho đất nước. Thái độ chỉnh đốn và thực tế nhất của chúng ta là quẳng bản Dự thảo Báo cáo Chính trị vào sọt rác, vì đó là chỗ xứng đáng nhất cho nó.

Một danh nhân nào đó có nói: “Nếu anh bị lừa bịp lần đầu là vì kẻ khác lưu manh. Nhưng nếu anh để bị phỉnh gạt lần thứ hai thì đó là vì anh khờ dại”. Đã bao lần chúng ta bị phỉnh gạt?

Đã đến lúc hải ngoại chúng ta nên đầu tư thì giờ và trí tuệ vào những việc hữu ích và cụ thể hơn. Đã đến lúc các đảng phái chính trị nhìn lại và lợi dụng sự chú ý của dư luận quốc tế trong mùa tiền đại hội để đưa ra những đòi hỏi căn bản có khả năng chuyển đổi chế độ.

Cái nguyên nhân làm cho Việt Nam mất sức sống, nước nhà không phát triển được và dân tộc mất khả năng tự vệ chính là chế độ chính trị, chứ không phải ở nơi đảng viên nào sẽ lãnh đạo đảng và ở nội dung của bản báo cáo chính trị hoạch định đường lối có tính màu mè huê dạng cho 5 năm sắp tới. Tựu trung chỉ nhắm mục đích củng cố quyền hành của đảng qua sự bảo vệ quyền lợi của các đảng viên.

Những đòi hỏi của chúng ta cần có tính thực tế, không có tính mị dân và mang tính chất một chương trình đấu tranh lâu dài, không lệ thuộc thời gian tính, và không gạt bỏ đảng cộng sản Việt Nam ra ngoài sinh hoạt chính trị quốc gia.Thí dụ:

(1) Hãy hủy bỏ Điều 4 Hiến pháp
(2) Hãy cho phép một tờ báo tư nhân
(3) Hãy tổ chức bầu cử tự do
(4) Hãy tách quân đội và mọi lực lượng vũ trang ra khỏi đảng.

Chúng ta từng đòi hỏi những điều căn bản trên, và chúng ta cần đòi nữa, đòi hỏi mãi để xoáy vào nhân dân trong nước, xoáy vào dư luận quốc tế rằng tại Việt Nam hôm nay dưới chế độ độc tài cộng sản không có đảng chính trị nào được tồn tại ngoài đảng cộng sản Việt Nam; không có cơ quan ngôn luận nào nằm ngoài sự kiểm soát của đảng; các cuộc bầu cử từ các hội đồng nhân dân địa phương đến quốc hội đều là những màn dối trá chính trị của đảng cộng sản Việt Nam để đưa đảng viên ra nắm hết các cơ quan đại diện dân; và đảng dùng quân đội và công an để đàn áp mọi tiếng nói đối lập. Những gì đảng cộng sản nói và làm trong thời gian chuẩn bị đại hội chỉ là những phương án có tính huê dạng để lừa bịp dư luận quốc tế, phỉnh gạt nhân dân.

Đường chúng ta đi là hãy cùng một hướng, và bằng những sách lược cụ thể, thực tế, ôn hoà không đe dọa một ai từng bước qua thời gian dồn áp lực đẩy mở cánh cửa dân chủ.

Trần Bình Nam

Thế giới mới, thời cơ mới, con đường đấu tranh mới

http://vn.360plus.yahoo.com/bongmaivang2009/article?mid=794
Thời gian gần đây, càng ngày càng có nhiều tiếng nói và bài viết, cổ động cho một hướng đấu tranh mới, nhằm tìm ra bước đột phá trên chính trường Việt Nam (VN), vốn đã bế tắc từ 35 năm nay chỉ vì cách nhìn, tư duy khác biệt của chúng ta về nhau.

Bài viết này mong được đóng góp một vài suy tư trong bối cảnh mới của đất nước và thế giới nhằm thúc đẩy con dân Việt hãy khôn ngoan, dũng cảm hành động, dám vượt lên dư luận và chiến thắng chính mình để tiến lên.

Thế giới mới ở đây là gì?

Bắt đầu từ thập niên 80 của thế kỷ trước, thế giới đã từ từ chuyển hướng và bước những bước tiến ngoạn mục, từ kỹ thuật, kinh tế đến chính trị và văn hóa.

Chúng tôi chỉ xin nhắc sơ lại những điều mà ai cũng rõ để dễ dàng nhận ra sự chuyển hướng tốt đẹp này. Mong rằng VN sẽ nắm bắt kịp thời các chuyển đổi đó mà vươn vai Phù Đổng sừng sững đứng lên, bước đi bằng những đôi hia vạn dặm, chắp đôi cánh mới cho VN cất cánh bay bổng, bay xa, bay cao và bay nhanh nhằm bắt kịp thế giới, đẩy lùi những u mê tăm tối và tụt hậu kéo dài đã quá lâu.

Vi tính và mạng lưới toàn cầu đã đưa nền kỹ thuật thế giới sang một khúc quanh mới, được nhiều người coi là cuộc cách mạng kỹ nghệ, sau những cuộc cách mạng trước đó bởi các phát minh về in ấn, máy hơi nước, điện và điện thoại. Vi tính và mạng toàn cầu đã tiết kiệm được rất nhiều nhân công, thì giờ và tiền bạc cho cùng một công việc so với một vài thập niên trước đây. Cùng lúc, các mạng lưới này cũng góp phần mạnh mẽ vào những chiến thắng của các cuộc tranh cử gần đây, đáng chú ý nhất là cuộc tranh cử giữa Obama và Mc Cain, cũng như cuộc tranh cử ở Iran. Tại VN, cũng cùng một hình thức tương tự như thế (tin nhắn điện thoại, texting) đã góp phần vào sự nhanh chóng huy động công nhân biểu tình chống bóc lột do tư bản ngoại quốc cấu kết với tư bản đỏ VN, cũng như các cuộc biểu tình chống Trung Cộng mà chúng ta từng chứng kiến. Chưa hết, mạng toàn cầu đã giúp nhân dân VN mở rộng tầm nhìn hơn, thấy rõ hơn nghĩa vụ đối với đất nước và quyền lợi của mình đáng lẽ đương nhiên được hưởng nhưng đã bị đảng CSVN ngăn cản, khiến họ ý thức trách nhiệm mà tự động và hăng hái đứng lên đòi lại quyền lợi cho toàn dân.

Về mặt kinh tế và văn hóa, thế giới đang cố gắng tiến đến một nền kinh tế đa quốc gia và toàn cầu hóa, về lâu về dài sẽ có lợi cho tất cả, được bảo đảm bởi những hiệp ước kinh tế và thương mại/văn hóa, dẹp bỏ thuế quan hoặc hạ thấp thuế suất đánh vào hàng hóa nhập khẩu, nhằm cho hàng hóa lưu thông nhanh hơn, dễ dàng hơn, tạo ra nhiều công việc, thúc đẩy kinh tế thế giới ổn định và tiến mạnh hơn nữa.

Thêm vào đó, thế giới đã tiến vào tình trạng “kết khối,” (thành lập block), như khối Thị trường chung Âu Châu, biến thành khối kinh tế Âu Châu bao gồm cả những nước CS cũ, dùng chung một đồng tiền euro. Hoa Kỳ, Canada và Mexico thì thành lập khối Bắc Mỹ. Tại Á Châu, ASEAN đang cố gắng hoàn thiện khối này và có thể mở rộng ra hơn. Các nước ven bờ Thái Bình Dương cũng manh nha thành lập khối mới.



Thế giới đang đi vào chiều hướng “kết khối,” “cùng sống, giúp tiến” như cụ Lý Đông A đã viễn kiến từ những thập niên 40, 50 của thế kỷ trước.

Song song với kinh tế toàn cầu hoá là văn hoá toàn cầu hoá, nơi mỗi quốc gia đều đóng góp phần mình vào nhằm làm phong phú cho vườn hoa văn hoá thế giới, mà vẫn giữ được bản sắc dân tộc, nhằm tránh một “thế giới đại đồng” theo kiểu CS.

Về mặt chính trị, cũng từ hậu bán thế kỷ trước, nhiều dân tộc đã cố gắng dân chủ hoá thể chế chính trị quốc gia mình: Á Châu từ Phi, Thái, Cam Bốt, Nam Dương, đến Hàn Quốc, Đài Loan, Nga Sô; Âu Châu là loại trừ CS; Nam Phi cũng chối bỏ chế độ nô lệ để tiến đến dân chủ tự do. Trong cuộc chiến A Phú Hãn và Irắc, dù do động cơ nào đi nữa, cũng phải công nhận ý chí dân chủ hóa hai quốc gia đó của HK lồng trong cuộc chiến. Chỉ có lợi cho các bên và cho thế giới mà thôi.

Thế kỷ 20 là thế kỷ của “bài Phong đả Thực.” Thế kỷ 21 là thế kỷ của “Tự do, Dân chủ và Nhân quyền” mà toàn thế giới đang theo đuổi.

Bối cảnh mới của VN là gì?

Khi đảng CSVN thống nhất đất nước tháng 4 năm 1975, vai trò lịch sử của họ đối với dân tộc cũng chấm dứt từ đó.

CS chỉ giỏi đạp đổ mà không hề biết xây dựng, nên không tạo được hậu thuẫn của toàn dân. Kết quả là không thể phát triển và bảo vệ đất nước thành công như chúng ta đã thấy.

CSVN đã thống nhất đất nước nhưng không thống nhất được lòng người. Vai trò lịch sử của họ vì thế, đương nhiên cũng không còn. Những cố gắng vá víu nửa vời như ta thấy lâu nay là hoàn toàn thất bại. Chế độ và chủ nghĩa CS không thể sửa chữa, chỉ thay thế mới có thể xây dựng và phát triển. Nếu CS biết hồi tâm trở về cùng dân tộc, một vài công lao của họ như kháng chiến chống Pháp và công cuộc chấm dứt sự cai trị của Pháp ở VN là còn có thể được dân tộc công nhận.

Về phía quốc gia thì sao? Dù biện luận thế nào, chế độ VNCH cũng do “đế quốc” dàn dựng mà không phát xuất từ trong lòng dân tộc, nên cũng không huy động được sự đóng góp của toàn thể dân chúng miền Nam bảo vệ đất nước. VNCH “xui xẻo” mang tiếng là sản phẩm của ngoại bang nên đánh mất chính nghĩa, dù rằng đã cố gắng bảo toàn những giá trị còn lại của dân tộc để không bị chà đạp tan vỡ hẳn như ở miền Bắc. Tuy nhiên, những cố gắng này không phù hợp với quyền lợi của “thế giới tự do,” đại diện là HK, nên cuối cùng Tây phương đã nhẫn tâm dẹp bỏ miền Nam không chút thương tiếc.

Đây là bài học cực kỳ đắt giá cho con dân Việt. Chúng ta, toàn thể nhân dân ở cả hai miền Nam Bắc đã không dựa vào tình tự dân tộc như cha ông trước kia mà đấu tranh. Cả hai đều đã dựa vào ngoại bang mà muối mặt gà nhà bắn giết lẫn nhau! Còn oan nghiệt nào hơn cho dân tộc ta không?

Trong cuộc chiến vừa qua, ai thắng không biết, nhưng cả dân tộc VN đều chịu thiệt thòi, đều phá sản hoàn toàn, từ vật chất đến tinh thần, chưa biết bao giờ mới có thể hồi phục lại.

Tại sao 35 năm nay chúng ta không ngồi lại được với nhau?

Vì nhân dân cả hai miền đều đã hy sinh chết chóc như nhau cho hai lý tưởng, hai chế độ mà mình dày công gây dựng. Nó bi thương, bi tráng, và cũng bi hài quá. Hầu hết gia đình nào chẳng có người nằm xuống cho lá cờ và lý tưởng phe mình?

Điều bi hài ở đây là cả hai lá cờ đều cùng mầu sắc, cũng đỏ cũng vàng, chỉ khác nhau về hình thức mà anh em bắn giết nhau chí chết, và ai cũng nhân danh vì dân vì nước để miệt mài phấn khởi đâm chém nhau! Niềm bi thương của dân tộc và của Mẹ VN nằm ở chỗ đó.

Vậy làm thế nào để hai bên đều có thể đóng góp tích cực cho dân cho nước?

Có hai phần: tình cảm và lý trí chúng ta phải bàn đến.

Về mặt tình cảm, hãy để những hận thù, ghét bỏ, chối từ nhau, tạo ra bởi cuộc chiến vừa qua

đằng sau lưng mà cùng nhìn về phía trước. Hãy tìm cách xây dựng lại niềm tin và tình yêu thương của bọc mẹ trăm con, lấp đầy và thay thế những oán ghét, thù hận trong lòng người, mới mong cùng nhau góp sức xây đắp quê hương.

Về mặt lý trí, nếu chúng ta còn tiếp tục đưa ra lý lẽ phe anh/phe tôi, quốc gia/công sản, là còn gặp bế tắc, là còn đối đầu hủy diệt chứ không đưa đến hợp tác xây dựng.

Quần chúng thầm lặng, hay còn gọi là “đáy tầng quốc dân” của hai phe từ thời CS mở cửa 1986, đã “hoà hợp hoà giải” vui vẻ làm ăn buôn bán, thăm hỏi nhau từ lâu, trong khi trên mặt tầng, cả chính quyền CS và các tổ chức chính trị người Việt hải ngoại đều chậm bước, không theo kịp đáy tầng quốc dân đang cuồn cuộn dâng trào như thác đổ, sẽ cuốn phăng những kết hợp dối trá, những cố gắng trái chiều với xu thế mới trong lòng dân tộc để hình thành một lực lượng mới, một con đường mới cho quê hương: Con đường dân tộc.

Chỉ ở “tổ chức” dân tộc này, mới bao dung đủ để kết hợp tất cả, cho mọi người, mọi phe phái, mọi chính kiến khác nhau có thể cùng ngồi mà nói chuyện hợp tác và xây dựng.

Đây đó, trong ngoài đã có những lên tiếng, mong ước một sự hợp nhất con dân Việt mà phát triển đất nước, nhưng chưa đủ mạnh và cũng chưa có “chốn dung thân” thích hợp nào cho mọi người tìm về ngồi lại bên nhau, chia sẻ cùng một giá trị tinh thần như nhau.

CS cũng không làm nổi. Quốc gia cũng không làm nổi. Vì cả hai đều không xuất phát từ trong lòng dân tộc. Có cố gắng kết hợp cũng chỉ khiên cưỡng mà thôi, sẽ không có thực chất.

Vì vậy, toàn dân đang trông chờ một xu thế mới, một kết hợp mới đặt căn bản trên tình nghĩa anh em một nhà, bọc mẹ trăm con, mới quy tụ được toàn dân, tổng hợp được sức mạnh tiềm tàng của dân tộc mà xây dựng và bảo vệ bờ cõi.

Hồn nước đang vi vu vọng về từ muôn phương, vang động cả núi rừng VN, hối thúc chúng ta phấn khởi và khẩn trương lên đường.

Ai sẽ là những con dân đầu tiên hiên ngang sắn tay áo lên tiến bước, dám vượt lên dư luận, vượt lên chính mình mà can đảm hành động?

Người đó/tổ chức đó sẽ được toàn dân tin tưởng và hăng hái đi theo.

© Tạ Dzu

Chủ trương: Viet nam ngày nay !

http://vn.360plus.yahoo.com/jw!uOuNGsqQHxnYiEiTtQBheVcbwQI-
Chủ trương: Viet nam ngày nay




Việt Nam ngày nay :



DÂN CHỦ trước

hay

ĐỘC LẬP - TỰ DO trước



I.- Thực thể.

1.- Quan hệ giữa CSVN và CS Trung Quốc (CSTQ) : Đây là sự lệ thuộc của Đảng CSVN (valet de pied) và nhà nuớc VN là tay sai của Mafia CSTQ. Đó là con đuờng “lưu xú vạn niên”.

Đã quá nhiều bài của trí thức, khoa bảng, báo chí, tôn giáo vv…. đã lên tiếng về thực tế :

a.- CSTQ lấn chiếm : kinh tế - an ninh – chính trị - vv….

b.- CSTQ lấn chiếm : lãnh thổ - đất đai – cơ sở sản xuất – tài sản….

c.- CSTQ lấn chiếm : nội bộ Đảng và Nhà Nuớc ; lũng đoạn cơ cấu tổ chức từ trung uơng đến địa phuong.

d.- CSTQ lấn chiếm : chuyển người ào ạt không ngừng qua VN.

………….

2.- Cuộc đấu tranh chính trị của những nguời việt yêu nuớc đã nêu lên : nào là tàn bạo, nào là khai thác dân, nào là HCM gian manh , nào là bán nuớc, nào là thiếu Tự do Dân chủ, vv ….. kéo dài qua gần nữa thế kỷ thì “lão nhân sẽ tài tận” …

Tất cả công việc này đều có cái hay, cái đáng làm, cái đáng khen nhưng đến lúc chúng ta phải nhìn thêm vào thực thể về Thủ đoạn Mafia CS Trung Quốc thi hành qua CSVN :

Thủ đoạn Chính sách “buôn ra” và “bóp vào” áp dụng về mọi mặt : chính trị - an ninh – thông tin - kinh tế - tài chính – xã hội…..

a.- Điển hình về chính trị (1) : “buôn ra” có nghĩa để các phe nhóm chính trị đuợc phép hoạt động theo đúng luật pháp (đa nguyên đa đảng…) : nào tuyên ngôn (8406….), nào báo chí (tự do ngôn luận…), nào đảng phái (dảng dân chủ này, dân chủ nọ ra đời) …… các lãnh tụ, các cột trụ, các chuyên gia, các trí thức… từ từ lộ diện để hoạt động (*).

(1) “buôn ra” : xóa bỏ hận thù – hoà hợp hòa giải…….

“bóp vào” : Phát triển xâu đậm hận thù qua lừa bịp - Diệt dịch kín đáo trong ôn hòa. Điển hình : Kín đáo hành hạ tra tấn (hận thù) nếu chết thì ỉm đi (kín đáo), nếu sắp chết và có tai tiếng như LM Lý thì ầm ộ (xóa bỏ hận thù) đưa vào nhà thuơng (ôn hòa) nhưng đâu có tha. (la parfaite subtilité dans la cruauté)

Khi kế hoặch “buôn ra” đạt chi tiểu thì chiến dịch “bóp vào” sẽ đuợc “thi hành nghiêm chỉnh” với các “con rắn đã ra khỏi hang” (*) : qua vụ 8406 bao kẻ chí tình vì nuớc với dân đã bị diệt - điển hình là Ô. Hoàng minh Chính với bao kẻ khác… Tuớng tá, sỹ quan cũng đã bị thanh trừng nặng nề.

(*) CSVN xem các địch thủ là rắn dộc phải diệt hết.

b.- Kính tế : “buôn ra” cho làm ăn, ruộng đất, nhà của…..tiền của vv …. Khi miếng mồi đã thành béo bở thì chiến dịch “bóp vào” lại đuợc “thi hành nghiêm chỉnh”. Điển hình sau 1975 miền Nam bị cuớp bóc toàn diện, kế hoặch “buôn ra” sau đó là để dân chúng mở mang vùng kinh tế mới, bắt đầu sản xuất có kết quả khả quan…. Thì chiến dịch “bóp vào” đuợc thi hành : nào đổi tiền, nào tịch thu, nào chiếm đất đai ……..

Đến nay Thủ đoạn Chính sách “buôn ra” và “bóp vào” vẫn áp áp dụng… khôn khéo hơn, che đậy bằng nhiều mỹ từ rất hay : bao kẻ việt kiều và nguời Việt trong nuớc đã là nạn nhân !!.

c.- “Tự do” Tôn giáo : Thủ đoạn này đang vào giai đoạn “bóp vào”, nào TT Thích Quảng Độ, nào LM Nguyễn văn Lý, nào vụ Thái Hà, nào vụ Bát Nhã Lâm Đồng…... mà mọi nguời đều biết rõ.

d.- “Tự do” Ngôn luận : Chiến dịch “bóp vào” đang đuợc thi hành nghiêm chỉnh với những điển hình như truờng hợp Lê thị Công Nhân , Trần Khải Thanh Thủy, Điếu Cầy, …… ký gỉa của “Tuổi trẻ” vv… kẻ chống tham nhũng vào tù, tham nhũng lại trở thành trong trắng hơn tuyết mới rơi.

II. - Đúc Kết.

Mafia CSTQ còn ngồi trên đầu Đảng CSVN, khống chế nhà nuớc VN - Đây là con đuờng “lưu xú vạn niên” - thì hai chữ Dân Chủ chỉ là giấc mơ xây dựng lâu đài trên cung trăng.

Chính CSTQ đã, đang chỉ thị CSVN nuôi duỡng, bồi duỡng giấc mơ này để họ có thì giờ gặm dần đất nuớc VN, từ từ diệt vong dân Việt. Với giấc “mơ ngũ” này các nguời Việt yêu nuớc trong và ngoài nuớc ngấm ngầm bị huỷ diệt, đuợc kích động để chống đối với nhau vì 02 chữ Dân Chủ, đuợc chụp mũ vì 02 chữ Cộng Sản, để mọi sự chống CSTQ trở thành mơ hồ, hoang mang, để rồi với thời gian “lão nhân tài tận” (1) …… cuối cùng mọi sự đều thu về 02 chữ Dân Chủ do chính CSTQ đã tạo ra cái bánh vẽ, cái giớc mơ không tuởng……

(1) Chữ “ tài” sẽ cạn dần với tuổi quá cao.

Chính Nguyễn Minh Triết đã nói hớ ra : “ Bỏ điều 04 Hiến pháp là tự sát” (1) nghĩa là ai chủ truơng Dân Chủ thật sự trong Đảng CSVN sẽ bị Mafia CSTQ làm thịt ngay kể cả gia đình họ …một cách trực tiếp hoặc gián tiếp (một số đảng viên CSVN tay sai nếu không nghiêm chỉnh thi hành thì chính bản thân họ, gia đình họ sẽ là nạn nhân).

(1) “Đánh đấm bằng võ mồm” thì chả chết ai.

Cũng vì 02 chữ Dân Chủ Nguời Việt chúng ta sa vào bẩy : tranh đấu lẫn nhau, hủy diệt lẫn nhau, chia rẽ, ghen ghét lẫn nhau….trong chuơng trình bành truớng “hoà bình - huởng lợi – an toàn” của Mafia CSTQ. Nguời Viêt trong và ngoài nuớc đóng góp cho VNCS không biết là đang gián tiếp đóng góp cho sự bành truơng “ôn hòa” của Mafia CSTQ ; bọn này đang tuyền truyền ở VN : nào thế giới đại đồng, nào đâu còn biên giới ….. tự do buôn bán, tự do đi lại một chiều từ Trung Cộng qua VN….vv…..

Tất cả nguời Việt yêu nuớc phải mở mắt ra, phải tỉnh dậy, phải ra khỏi giớc mơ “lâu đài Dân Chủ” mà đừng quên Mafia CSTQ toàn quyền đang ngồi trên đầu CSVN và Nhà nuớc, đang nắm vận mệnh VN, đang xâm chiếm VN về mọi mặt. Có khác chi chúng ta mơ “lâu đài Dân Chủ” vào thời VN đang là thuộc đia, khi đâu dã có Độc lập Tự do.

Thủ đoạn Chính sách “buôn ra” và “bóp vào” của CSVN đang triệt để thi hành.

Cái mộng “lâu đài Dân Chủ” đâu còn nữa ở Mãn Thanh, Nội Mông, Tây Tạng… thay vào là đàn áp dẫm máu, bóc lột dã man…

III .- Giải pháp.

Theo lịch sử nhân loại chưa có 01 truờng hợp duy nhất nào đã xẩy ra : một nuớc không có độc lập tự do (1) mà lại có thể xây dựng đuợc thể chế “lâu đài Dân Chủ”. Thực thể đã quá rõ, chúng ta nên đem cái “vọng ngã” xuống để cùng nhìn về quê huơng đất nuớc, cùng nhận định rõ ràng hiện nay nguy cơ thật sự là Mafia CSTQ đang ngự trị trên CSVN và một số đảng viên đang làm thái thú để bóc lột và khai thác dân Việt.

(1) Nước này chưa có thực thể “Quốc gia” (Nation), chưa có “chủ quyền” (Souverainetés nationale et territoriale).

1.- Độc lập tự do của VN.

Thực thể Nước VN đâu đã có Độc lập Tự Do. Đảng CSVN đâu có Độc lập Tự Do với Mafia CSTQ. Vậy Nhà Nuớc thuộc quyền thống trị của Đảng đâu có Độc lập Tự Do ….. Độc lập và tự do của VN không phải một thực thể nên mộng Dân Chủ chỉ là giấc mơ không thực tế.

2.- Độc lập Tự Do của Đảng CSVN.

Nếu tất cả nguời Việt dù bất đồng chính kiến, không cùng đảng phái, không cùng quyền lợi, không cùng chính tuyến…. mà vì tổ quốc lâm nguy… nêu lên phong trào quần chúng “kẻ thù chính cấp thời là Mafia CSTQ” để thúc đẩy Đảng CSVN tẩy trừ các đảng viên “đầy tớ”, “nằm vùng bán nuớc” cho Mafia CSTQ……thì bọn này sẽ phải ra đi…… để Đảng CSVN có thật sự trách nhiệm trong v/đ quản lý đất nuớc và dành lại Độc lập Tự Do cho chính bản thân họ và cho VN.

3.- Độc lập Tự Do của Nhà Nuớc VN.

Nếu Đảng CSVN là thật sự tay sai, là con cờ, là tôi đòi của ngoại lai thì Nhà Nuớc cũng chỉ là “thái thú” đi hút máu mủ dân để dâng lên cho kẻ ngồi trên đầu ….. thì dân chỉ là nạn nhân :

Chuyện nhân quyền, dân quyền, dân chủ, tự do……đều là hảo huyền, là mật đuờng để che dấu độc tố, nọc rắn độc “xâm lăng Trung Cộng” ..… cũng là thuốc “ngũ mơ” mà CSVN đang dùng và một số nguời chống cộng cũng dùng và đang phổ biến trong và ngoài nuớc.

4.- Tất cả nguời Việt phải khẳng định bất khả kháng :

VN không phải chư hầu của ai cả ; không khom lưng, không cúi đấu, không quỳ gối với bất kỳ một nuớc nào cả.

Thức tế cả thế giới đều cần một VN thật sư Độc lập Tự Do để giữa quân bằng, tránh xáo trộn trong vùng Đông Nam Á : đây là nút chận (goulot d’étranglement) về bành truớng CSTQ. Xin xem bản đồ Biển đông của TC đã làm lo ngại trực tiếp các nuớc : Nga - Đại Hàn - Nhật - Ấn độ - Mỹ - Âu Châu – Á Châu …vv.

5.- Chúng ta không thể mơ tuởng về quá khứ :

Một danh tài “chevalier blanc” do ngoại bang đưa về để biến “lâu đài Dân Chủ” thành sự thật. Chuyện quá khứ : Mỹ, Hồng Y - Tổng Giám Mục Spellman và Ngô Đình Diệm.

6.- Trung lập.

Cái nghĩa chính không thể hiểu sai của Trung lập : Độc lập Tự Do của Đảng CSVN là Độc lập Tự Do của Chính Phủ là Độc lập Tự Do cho Đất Nuớc là đi đến Độc lập Tự Do của toàn dân Việt là sẽ đi đến nền Dân Chủ đa đảng và đa nguyên. Trung lập là con đuờng” lưu danh thiên cổ”, là chấm dứt đại nạn xâm luợc VN của Mafia CSTQ :

*** CSVN không lệ thuộc, không làm tôi tớ đối với Mafia CSTQ, phải thật sự độc lập tự do.

*** Quân đội phải có nhiệm vụ bảo vệ Tổ Quốc và Nhân Dân. Nếu quân đội chỉ bảo vệ một phe nhóm buôn dân bán nuớc thì họ sẽ trở thành phản quốc, phản dân hay sao ? ! Quân đội phải độc lập tự do truớc nhiệm vụ tổ quốc.

*** Nhà nuớc VN, độc lập tự do, thực sự trị dân trong nhiệm vụ xây dựng đất nuớc, tôn trọng và phát triển : nhân quyến, dân quyền, dân chủ, tự do………….

*** Dân đuợc thật sự độc lập tự do sinh sống, làm ăn, phát triển… Dân đuợc tham gia vào đời sống chính trị qua các cuộc đầu phiếu tự do…….. qua nền dân chủ phù hợp với văn hóa, văn hiến của truyền thống dân tộc VN.

*** Trung Lập của Thụy Sỹ, Thụy Điển, Áo Quốc …. là Độc lập Tự do nhưng chỉ là những bài học không thể rập nguyên khuôn khổ để áp dụng cho VN. (Chúng tôi đã giải thích rõ ràng qua bài : Trung Lập Việt Nam)

*** Chỉ những ai còn đề cao cái “vọng ngã” truớc “Thực Thể”, còn “vô minh” truớc quyền lực của “Độc Lập” (1), còn chưa chịu hiểu sức mạnh vô biên của “Tự Do” (2) mới tiếp tục xuyên tạc cái chính nghĩa của Trung Lập.

(1) Le pouvoir de l’Indépendance

(2) La puissance de la Liberté

TRUNG LẬP là Độc lập Tự Do toàn diện đất nuớc phải đuợc giải quyết cấp thời truớc vấn đề DÂN CHỦ vì Việt Nam đang bị lệ thuộc trực tiếp với Mafia Cộng Sản Trung Quốc. (*)

(*) Chính sách gồm 03 giai đoạn đuợc tuần tự thi hành (par ordre chronologique) với 04 ngôi sao nhỏ trên cờ Trung Cộng :

1.- Việt Nam là thuộc địa (Colonie) : Đảng CSVN và Nhà nuớc là thuộc hạ (thái thú).

2.- Tây Tạng và Nội Mông : đất đai thôn tính (Annexion territoriale). Dân trở thành dân tiểu số (Ethnie minoritaire).

3.- Mãn thanh : đồng hóa và diệt vong. Dân trở thành Hán (Assimilation totale et Disparition de l’Identité nationale).

Paris tháng 01 năm 2010



Trinh Khai

Thứ Sáu, 12 tháng 3, 2010

Trung Quốc đang dòm ngó Vịnh CAM RANH, chính sách bá quyền biển Đông - nguyen chi vinh - chivinh_n - Yahoo! 360plus

http://vn.360plus.yahoo.com/chivinh_n/article?mid=2273
Quốc dân tân văn (Nhật bản)

Trung Quốc đang dòm ngó Vịnh CAM RANH, chính sách bá quyền biển Đông



国民新聞



中国 

カムラン湾狙う 東シナ海に覇権




Chính phủ Trung Quốc đang tăng cường áp lực với chính phủ Việt nam trong việc để Trung Quốc được thuê căn cứ quân sự CAM RANH.Sau khi quân đội Nga triệt thoái khỏi căn cứ hải quân này thì căn cứ hiện đang được hải quân Việt nam quản lý. Phương châm của chính phủ VN là muốn biến di sản của chiến tranh Lạnh này thành một khu kinh tế hơn là căn cứ quân sự, do đó đã từ chối không cho quân đội ngoại quốc thuê mướn. Tuy nhiên chính phủ VN đang khổ sở trước áp lực đòi cho thuê căn cứ ngày càng tăng của Trung Quốc nước cùng là Xã hội chủ nghĩa với họ.Trung quốc muốn xác lập vị trí bá quyền trên biển nam hải (biển Đông) bằng cách lấp khoảng trống quân sự sau khi Mỹ rút khỏi Phi luật tân và Nga rút khỏi Cam ranh. Nếu Trung Quốc thực hiện được quyền sử dụng quân cảng CAM RANH thì sẽ là mối đe dọa lớn đối với Nhật Bản.


 中国がベトナムに対し、カムラン湾の海軍基地の租借を認めるよう
強力に働き掛けている。
 ロシア軍が撤退した後の同基地はベトナム海軍が管理しているが、政府
はこの冷戦の遺産を軍事より経済に生かす方針で外国への供与を拒否
しているものの、同じ社会主義国である中国の執拗な圧力に苦慮して
いる。

 中国はフィリピンからの米軍撤退、カムラン湾からのロシア撤退
で生じた軍事的空白を自国で埋め、南シナ海の覇権を確立したい考え。
中国海軍のカムラン湾使用が実現すれば、日本にとって大きな脅威に
なる。

Nguồn :http://www5f.biglobe.ne.jp/~kokumin-shinbun/H15/1511/1511076camrunh.html


Bắc Kinh chuẩn bị cho Nguyễn Chí Vịnh? - nguyen chi vinh - chivinh_n - Yahoo! 360plus

http://vn.360plus.yahoo.com/chivinh_n/article?new=1&mid=2277

Thứ Sáu, 5 tháng 3, 2010

Thư mẹ Nấm gởi lê thị công Nhân !

http://vn.360plus.yahoo.com/jw!s2eyp0SVGRYeqMfxxew-
Bạn thân mến,




Mình viết những dòng này để chúc mừng bạn trở lại với không gian đầy nắng, đầy gió và khoảng trời xanh bên ngoài.

Chỉ hai ngày nữa thôi bạn ạ!

Mình không chúc mừng bạn được trả tự do, bởi vì bạn, mình, và hàng triệu người khác nữa chưa bao giờ có được tự do đúng nghĩa. Nếu chúc mừng bạn được trả tự do, thì hóa ra chúng mình thừa nhận việc tranh đấu vì tự do của mình là sai lầm? Và thừa nhận thứ tự do giả cầy mà người ta đang rêu rao với thế giới trên đất nước mình là có thật hay sao.

Mình chúc mừng bạn được trở về trong vòng tay của mẹ, người luôn tin tưởng và ủng hộ bạn trên mọi nẻo đường. Thật lòng mình rất kính trọng mẹ của bạn cũng như mẹ của mình. Họ là những người mẹ vĩ đại, bạn à!

Bạn thân mến, chúng ta cùng tuổi, và mình thật sự ngưỡng mộ bạn, ngưỡng mộ con đường bạn theo đuổi, và cả quyết tâm theo đuổi đến cùng con đường bạn đã chọn.

Bạn không lựa chọn sự thỏa hiệp, cho dù đến hơi thở cuối cùng. Đó là điều khiến mình trăn trở rất lâu, khi lần đầu tiên được đọc tin tức về bạn.

Sinh năm 1979 – chúng ta bằng tuổi, và những lời phát biểu của bạn đã khiến rất nhiều người phải giật mình thức tỉnh, trong số đó có mình.

Chúng ta, lẽ ra theo lời khuyên, lời nhắn, và cả lời dọa dẫm của những người “nhân danh lòng yêu nước” sẽ chỉ nên chăm chú đi làm, kiếm tiền, chăm chú sắc đẹp, lo cho cuộc sống gia đình… Lẽ ra chỉ có như thế, hẳn là cuộc sống của bạn đã tươi đẹp biết bao. Nhưng bạn đã chọn một con đường không chỉ có hoa hồng, và quyết tâm theo đuổi nó đến cùng. Mình thực sự rất ngưỡng mộ bạn.

Sinh năm 1979 – năm sinh của chúng ta đánh dấu sự kiện đầy biến động trong mối quan hệ “Việt-Trung” – sự kiện mà chúng ta không được học đến trong lịch sử, để rồi cả tôi và bạn đều ngỡ ngàng và xót xa trước cái gọi là “tình hữu nghị đời đời” với kẻ thù của dân tộc mình.

Họ – “những người nhân danh lòng yêu nước” – không nói, không lên tiếng, nhưng điều đó đâu có nghĩa là họ có quyền cấm cản chúng ta tìm hiểu và bày tỏ thái độ của mình.

Họ – đã từng giận dữ khi tôi bảo họ “Hèn”.

Mà không hèn sao được, khi họ bắt bạn, bắt tôi chỉ vì chúng ta không cam chịu?

Những người sinh năm 1979, hẳn là những người rắc rối bạn nhỉ?? Thực lòng tôi đã thấy rất vui khi họ nói với tôi điều này trong “những ngày J”.

Bạn thân mến, cuộc sống với nhiều biến động đang đợi bạn ngoài kia, niềm vui xum họp gia đình hẳn sẽ là động lực lớn lao nhất với bạn trong những ngày sắp tới.

Cho tôi được xiết chặt tay bạn, với một lời chúc bình an và thật khôn ngoan tỉnh táo trong những tháng ngày sắp đến bạn nhé.

Xung quanh chúng ta là những người tốt – tôi muốn bạn tin vào điều đó để thấy cuộc sống này còn lắm mến thương.

Và quan trọng nhất là – xung quanh ta không thiếu những người giả vờ tốt – bởi nhiệm vụ và sự sinh tồn của họ buộc họ phải thế bạn à. Hẳn bạn hiểu điều này để lựa chọn cho mình một đôi giày thật hoàn hảo để “khiêu vũ giữa bầy sói” nhé bạn!

Mừng bạn trở về – một ngày trời thật xanh, nhiều gió và nhiều nắng, bạn nhé!

Mẹ Nấm

Nguồn: http://viettan.org