Do không liên lạc được với các tác giả, được phép trích đăng ...
==================================================
===================
Hoa xương rồng
NGUYỄN HẰNG NGA
Mỗi con người như một loài cây
Đến ngày sinh - một lần hoa đơm trái
Bạn là hồng nhung sắc hương tỏa mãi
Tôi tựa cây xương rồng cằn cỗi chông gai.
Đừng vì nhìn cây đã vội vã trách ai,
Dẫu không muốn, tôi chẳng thành cây khác.
Xương rồng chỉ sinh ra từ miền gió cát.
Gió bỏng, cát bay, chỉ tạo được xương rồng.
Tôi là loài cây gai góc lạnh lùng.
Là đứa con của thiên thần khắc nghiệt.
Ngày nắng rát, đêm hãi hùng cái chết,
Nhỏ bé, đơn côi, xương rồng vẫn vươn lên.
Bao giờ đi, trên sa mạc,trong đêm
Bạn sẽ thấy giữa không gian quạnh vắng,
Xương rồng cựa mình,âm thầm,yên lặng
Kết tinh nắng, trời tạo những bông hoa.
Bạn ơi xương rồng chịu lắm xót xa,
Hoa vẫn nở rạng ngời sắc đỏ.
Dành cho hoa trọn cuộc đời bé nhỏ
Nên thân xương rồng cằn cỗi, xác xơ....
Bạn nghe chăng trong thực, trong mơ,
Hè về xem xương rồng say mê cùng nắng,
Khát vọng mùa hoa thắm tươi cát trắng
Khát vọng sẽ còn, cứng cáp, sinh sôi...
Nguyễn Hằng Nga
=================
Hoa xương rồng nở
TRẦN ĐĂNG KHOA
Biết rằng em đã xa xôi
Nhớ em lại nhớ cái thời chăn trâu
Chiều mưa, tàu chuối che nhau
Thoắt thôi em đã thành dâu nhà người...
Biết là em quá xa rồi
Cớ chi dạ cứ bồi hồi nôn nao
Cõi riêng nào có nguôi nào
Chiều nay anh lại rẽ rào lần sang
Bời bời ngọn gió ngổn ngang
Hoa xương rồng vẫn nở vàng lối xưa
Ngõ tre nghe lá đổi mùa
Bóng em khuya sớm, nắng mưa đi về
Mẹ cười, mắt bỗng đỏ hoe
Anh ngồi nghe gió thổi se lá vườn...
Thương anh mẹ gọi bằng con
Có gì ấm áp, gần hơn mọi ngày
Có gì vời vợi nước mây
Anh thành khách lạ qua đây ghé nhờ
Bến quê còn nỗi hẹn hò
Mình anh trở lại... con đò đã sang
Nhớ em anh dạo thăm làng
Sương thu bảng lảng đôi hàng cây thưa
Đường xưa thoáng chút hương xưa
Chiều quê như có em vừa đi qua
Miên man anh lại về nhà
Giếng thu với mảnh trăng ngà có nhau
Tưởng như em mới gội đầu
Gương con treo vội lệch sau cột nhà
Tưởng như em mới bước ra
Nghe đâu sang ngoại biếu bà bát canh.
Hoa xương rồng nở... xanh xanh...
Trần Đăng Khoa (1986)
==============
Vì Nhau Hoa Nở
HÀ HUYỀN CHI
Cây xương rồng anh
Xanh không còn xanh
Vào đời lăn lóc
Mòn gai, vong tình
Cây xương rồng em
Hiền thật ngoan hiền
Quên màu sương gió
Xa thời hoa niên
Tình cờ có nhau
Chia vơi cơn sầu
Nói lời sa mạc
Chia đời biển dâu
Em hiền như mây
Chưa quen đọa đầy
Vui lời chim sáo
Hát lời cỏ cây
Anh chìm trong men
Cái tâm như thiền
Cõi lòng như tịch
Giũa rừng bon chen
Gặp làm chi em
Cho nhau cung phiền
Tưới bằng nước mắt
Cho đầy oan khiên
Rồi ngày không xa
Anh như trăng tà
Em sa mạc gió
Vi vút tình ca
Đời này kiếp sau
Đóa gai muôn màu
Vì nhau hoa nở
Cho tình bớt đau.
hahuyenchi
======================
Hoa Xương Rồng
Xương Rồng Đen
Ta nhỏ bé giữa chợ đời muôn ngã
Gánh ân tình lây lất tháng ngày qua
Trót sinh ra mang số kiếp bôn ba
Đời nghiệt ngã cưu mang vì nhân quả
Ta chẳng biết lấy gì ra chấp vá
Vết thương lòng đang làm đục đời ta
Rượu tình kia ta uống đã say ngà
Trong lồng ngực chất độc giờ bung phá
Ta chẳng biết lấy gì ra chấp vá
Vết thương lòng đang làm đục đời ta
Rượu tình kia ta uống đã say ngà
Trong lồng ngực chất độc giờ bung phá
Ta muôn đời làm loài cây không lá
Sống khô cằn trên mãnh đất phù sa
Một loài Hoa giữa bão tố phong ba
Vẫn sừng sững đâm chồi non trổ lá
Đó là loài Hoa Xương Rồng hoang dã
Chỉ chút nắng thôi đời sẽ trổ Hoa
Cùng với chút Mưa sẽ đẹp hiền hòa
Se đôi lứa vui niềm vui sỏi đá !
====================
XƯƠNG RỒNG
(Không rõ tác giả)
Như bụi cây xương rồng,
Hoang dã trong sa mạc,
Nắng, gió và bụi, cát,
Trơ thân, mình toàn gai.
Cũng có hoa ban mai,
Cũng sinh trái thơm ngọt,
Chỉ đùa trong gió nóng,
Nhưng mãi mãi xanh tươi.
Mang cây về thành phố,
Người ta trồng trong vườn,
Từng cụm cây nho nhỏ,
Gai góc nhưng dễ thương.
Người ta trồng trong chậu,
Đặt chỗ này, chỗ kia,
Đen chưng trong phòng khách,
Trên kệ sách, bàn thờ.
Xương rồng tuy lắm gai,
Cũng chỉ như hồng thắm,
Có vẻ dữ bên ngòai,
Nhưng dễ thương lắm lắm.
=====================================================
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét