Thứ Tư, 17 tháng 3, 2010

Lá thư cảm động của một bạn trẻ

http://vn.360plus.yahoo.com/jw!uOuNGsqQHxnYiEiTtQBheVcbwQI-
Các bác các chú kính mến,
Nhân nhìn thấy số lượng ghé thăm trang nhà bauxitevietnam.info đã lên tới gần mười triệu lượt cháu xin phép có vài dòng suy nghĩ nhỏ gửi tới các bác các chú.

Cháu biết và ghé thăm trang nhà từ những ngày đầu tiên với phiên bản cũ. Cháu đã đọc say sưa không sót một bài nào. Càng đọc, và quan sát các phương tiện truyền thông chính thống, cháu càng ngạc nhiên sửng sốt. Chẳng lẽ tâm huyết của biết bao nhiêu trí thức yêu nước vang lên, dội vào thành trì Nhà nước, Chính phủ, không đọng lại được gì mà lại dội ngược hoàn toàn như vậy sao. Phản biện đâu thể nào là độc thoại?

Cháu buồn lắm khi nghĩ tới một câu chuyện về cái chân chống xe cháu đọc trên báo khá lâu rồi. Câu chuyện tóm tắt như thế này:

Tôi, mặc dù công việc bộn bề, lúc nào cũng tất bật lo cho gia đình, nhưng ra đường hay có thói quen quan sát. Chồng tôi hay nạt là đi thì phải nhìn đường chứ mắt cứ hấc lên có ngày tai nạn. Nhưng thỉnh thoảng cái thói quen nguy hiểm của tôi cũng được việc. Nhất là khi xe máy ngày càng nhiều mà người ta chưa nghĩ ra cái chuông báo để nhắc lái xe gạt chân chống khi khởi động. Tôi đã giúp rất nhiều người hay quên. Và tự hào là một câu nói nhỏ của mình có thể tránh cho xã hội một tai nạn.

Bữa nọ tôi đi làm về. Đang đi thì thấy một bác quần áo rất chỉnh tề đi đằng trước quên chưa gạt chân chống. Tôi đi một lúc ko thấy ai đi qua bác ý nhắc cả nên tôi vượt lên và quay sang nói ‘Bác ơi bác chưa gạt chân chống xe’. Bác quay sang nhìn tôi, ánh mắt rõ ràng ngạc nhiên, rồi cứ đi tiếp. Tôi sợ là tôi đang đeo khẩu trang bác ko nghe rõ, bèn bỏ khẩu trang, lại vượt lên, nói to hơn ‘Bác ơi chân chống xe kìa’. Lần này thì bác nhíu mày trừng mắt nhìn tôi thật rõ ràng. Tuy nhiên vẫn phớt lờ cái chân chống. Tôi đâm bối rối. Hay là bác lãng tai. Hay tại tôi nói giọng miền Trung đặc. Hạ quyết tâm lần cuối, tôi chạy xe ngang bác, ko nói gì mà đằng hắng để bác quay sang rồi chỉ vào cái chân chống. Thật không ngờ bác hét vào mặt tôi ‘Con dở hơi. Chân chống xe bố mày bị hỏng chứ ko bố mày gạt lên lâu rồi. Bố tiên sư con dở hơi lải nhải lắm điều’ Tôi thẫn thờ tụt lại sau trong ánh mắt tò mò của những người trên đường.

Qua câu chuyện trên cháu thầm so sánh, bauxitevietnam.info ra đời cũng bắt nguồn từ thiện ý giúp dân giúp đời, góp một tiếng nói để Nhà nước và Chính phủ làm tốt hơn vai trò lãnh đạo của mình. Nhưng cái thiện ý đó chưa được đáp lại như lòng mọi người mong muốn, mặc dù trên một số việc cụ thể cũng đã có tác dụng cảnh tỉnh kịp thời mà ai cũng thấy rõ (tư cách ông Tổng Kiển, vấn đề bằng Tiến sĩ, việc xử phạt trang báo Điện tử Đảng Cộng sản Việt Nam, việc thả các bloggers bị bắt, việc phải đưa ra Quốc hội dự án khai thác bauxite…). Hẳn ra như một người hiểu biết và thật sự có bản lĩnh thì sau khi nghe những lời góp ý của đông đảo các trí thức tâm huyết tất phải lên tiếng công khai thừa nhận những việc làm chưa đúng của mình. Bởi họ cần hiểu rằng, chỉ có người tốt mới góp ý với mình, chứ những người thờ ơ, bàng quan, có khi còn ganh ghét, thì chả thèm nói câu nào đâu. Họ chỉ chực chờ mình làm sai, xúi bẩy mình làm sai rồi thừa cơ chơi xấu mình, hả hê trước nỗi đau vấp ngã của mình.

Cháu e là, một xã hội đang hỏng hóc, lại bị điều khiển bởi những người không có tinh thần xây dựng, ngu dốt nông cạn nữa, và về hành xử sẵn sàng chửi bới thô thiển, kết tội người góp ý với mình, thì xã hội sẽ đi về đâu?

Cháu chỉ là một công dân trẻ tuổi với kiến thức ít ỏi hàng ngày thăm trang nhà để mở mang thêm đầu óc. Cháu luôn có niềm tin rằng, các nhà lãnh đạo nếu chưa để tâm đến Mười triệu lượt tâm huyết của dân, sẽ buộc phải để tâm đến Một trăm triệu lượt, thậm chí hơn nữa. Và cháu sẽ góp một phần bé nhỏ của mình vào đó.

Nhưng cháu cũng tha thiết hi vọng rằng sự đổi thay từ phía góc nhìn lãnh đạo sẽ sớm diễn ra, ít nhất là trước khi xã hội đâm đầu vào ngõ cụt, hoặc những hư hỏng đã chẳng thể nào cứu vãn được nữa.

Lời cuối cháu xin chúc sức khỏe các bác các chú biên tập và các cô chú bác đã chia sẻ kiến thức, thông tin trên trang nhà.

Cháu

Nguyễn Minh Ngọc

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét